Trước khi Trì Vân Phàm đến, cô biết hai người bạn của Hứa Viễn Hàng cũng ở đó, cô tự nhiên hào phóng chào hỏi họ: “Xin chào, tôi là Trì Vân Phàm.”
Toàn Tam Trung người nào không biết cô là ai?
Tiểu Bạch ngượng ngùng cười: “Xin chào, tôi tên là Bạch Gia Nam.”
Đại Tráng vươn tay rất hăng hái: “Xin chào, xin chào, tôi là Đinh Tĩnh Nghi, cậu cũng có thể gọi tôi là Đại Tráng.”
Hứa Viễn Hàng cầm chiếc đũa gõ lên mu bàn tay cậu một cái, trong mắt có loại cảnh cáo nào đó, Đại Tráng đành phải rút tay về, bĩu môi, trong lòng kêu to, dấm vương.
Trì Vân Phàm ăn cơm chiều xong mới tới, để không làm mất sự hưng phấn của mọi người, cô vẫn ăn một ít rau xanh.
Đại Tráng ngay từ đầu đã không buông tha, hoàn toàn mở bụng ăn, phần lớn thức ăn trên bàn đều vào bụng cậu, ăn no xong định ‘ợ’ một tiếng, lại sợ mất mặt trước Trì Vân Phàm, vì vậy cậu chỉ có thể dùng một hớp bia lớn nuốt trở lại.
“Nào, chúng ta nâng ly chúc mừng, kính kỳ thi đại học, kính thanh xuân, kính* chính mình!”
Trì Vân Phàm vốn có bia trước mặt, nhưng Hứa Viễn Hàng tạm thời thay bằng nước trái cây, cô cảm thấy hai người bạn của anh khá thú vị, một người hướng nội và một người hướng ngoại, không khí vừa phải khiến cô cảm thấy rất thư thái.
Bốn người nâng ly chạm vào nhau.
Đại Tráng uống cạn một hớp rồi cười nói: “Chúc Viễn ca ước mơ thành hiện thực!”
“Mà này, Tiểu Bạch, Viễn ca từng nói qua, lý tưởng của anh ấy là gì nhể?”
Cậu Tiểu Bạch này ngốc tự nhiên, lúc này lại điều chỉnh đến cùng một tần số với Đại Tráng: “A, lý tưởng của Viễn ca là...”
“Đi đến đỉnh cao nhân sinh.”
Đại Tráng vội vàng nối câu: “Cưới bạch, phú, mỹ!”
Hứa Viễn Hàng lười biếng dựa vào lưng ghế, hai chân duỗi ra, khuôn mặt tuấn tú khẽ mỉm cười, để bọn họ kẻ xướng người hoạ trêu chọc mình.
Trì Vân Phàm có thể cảm nhận được ánh mắt anh đang rơi vào cô không chút che giấu, gò má cô hơi nóng, muốn uống chút nước trái cây để giải tỏa, vừa nhấc cốc lên, người bên cạnh liền nghiêng người, hơi thở mát lạnh cũng đến gần. Sau đó, cô nghe thấy anh thì thầm——
“Chúc ước mơ của tôi thành hiện thực.”
Anh cầm lon bia chạm nhẹ vào ly của cô.
Sau đó ngửa đầu lên, hầu kết di chuyển lên xuống, đường viền cổ căng ra thon dài lại gợi cảm.
Trì Vân Phàm mặt càng nóng hơn, tim đập thình thịch, cúi đầu nhấp hai ngụm nước trái cây, trong lòng trả lời anh.
“Được.”
Chúc cho ước mơ của cậu sẽ trở thành hiện thực.
Đại Tráng uống quá vui vẻ, bỏ lỡ cảnh tượng mập mờ này, cậu uống rồi lại uống, liền say.
Vừa khóc lại cười nói một đống lời.
“Viễn ca anh chờ em, chờ em mở chuỗi thịt nướng đến thành phố A!”
“Mẹ, mẹ, con biết mình đã sai, lần sau con còn dám.”
“Ô ô ô, mẹ, tại sao mẹ không quan tâm con?”
...
Đại Tráng nói lung tung lời vô nghĩa, nắm chặt tay Tiểu Bạch không thả: “Nữ thần, cậu phải đối tốt với Viễn ca của tôi đó! Mặc dù Viễn ca của tôi không có cha, không có mẹ, không có tiền, nhưng anh ấy tốt bụng, lạc quan và kiên cường lắm, dáng ngon, đánh nhau tốt...”
Cậu ngã “rầm” xuống bàn.
Lần này là say hoàn toàn.
(Truyện được đăng tại dembuon.vn và themoonyue.wordpress.com. Xem trang chính chủ để ủng hộ tinh thần cho Editor. Thanks!)
Cơn gió đêm đầu mùa hạ mang theo tia khô hanh, khiến người ta cảm thấy nóng bức.
Trong mùa biệt ly này, nỗi buồn man mác luôn luôn như hình với bóng, không ai nói thêm câu nào, chỉ có Đại Tráng ngủ mê man, tiếng ngáy như sấm.
Tiểu Bạch ôm ghita, tự đàn tự hát, hát cho mình, cũng hát cho tất cả mọi người ở đây: “Không gì có thể ngăn cản, khao khát tự do của bạn…”[1]
Đại Tráng không biết đã mơ thấy gì, cười khúc khích.
Nhất định là một giấc mộng đẹp đi.
“Thế giới tự do trong trái tim tôi, thật rõ ràng và cao xa...“
Hứa Viễn Hàng hạ tay xuống, nắm nhẹ tay Trì Vân Phàm ở dưới gầm bàn, tiến độ diễn ra rất suôn sẻ, cô còn không tránh một chút nào, tâm tình của anh rất tốt, khóe môi hơi nhếch lên, càng được một tất lại muốn tiến thêm một thước, cùng lòng bàn tay của cô kề nhau, mười ngón đan xen.
Trên con đường thực hiện ước mơ, xác chết ở khắp mọi nơi, có thể thực sự đến phương xa lại có bao nhiêu khoảng cách?
Mặc dù trận chiến tiếp theo được định sẵn là đơn thương độc mã, nhưng tôi không sợ hãi tí nào.
Bởi vì có em trong trái tim tôi.
Như có được thiên quân vạn mã, như có được mọi thứ trên thế giới này.
***
Ngày 7 và 8/6 là ngày diễn ra kỳ thi tuyển sinh đại học, như những năm trước, toàn Miên Thành giới nghiêm, các tầng lớp xã hội đều ưu tiên nhường đường cho đa số thí sinh, bên ngoài mỗi điểm thi đều có phụ huynh và giáo viên hồi hộp chờ đợi.
Hứa Viễn Hàng tình cờ được phân vào cùng trường thi với Trì Vân Phàm.
Đây là một may mắn nhỏ thuộc về bọn họ.
Nhưng đối với các thí sinh khác thì không may mắn như vậy, đề thi đại học có độ khó mười năm hiếm có, đặc biệt là đề toán, có thể miêu tả bằng từ ‘biến thái’, sau khi thi, có thí sinh đã khóc ngay tại chỗ.
Các thí sinh có chung phản ứng: “Đề thi trắc nghiệm không chắc lắm, hai câu cuối lớn không giải được, có thể đạt điểm chuẩn hay không cũng khó mà nói…”
Tâm lý hoàn toàn sụp đổ.
Tuy nhiên, Trì Vân Phàm không cảm thấy gì nhiều, sau hai ngày thi, tình hình chung diễn ra suôn sẻ, cô không gặp phải vấn đề nào không làm được. Hứa Viễn Hàng cũng rất hài lòng, nhờ sự giúp đỡ của cô trước đây mà anh đã vượt qua rất nhiều vấn đề mấu chốt, các câu cơ bản anh đều hoàn thành.
Sau khi ra khỏi phòng thi, anh đợi Trì Vân Phàm ở cổng trường, mãi mới đợi được cô xuất hiện, vừa định bước tới, anh đã thấy cô đi đến một chiếc ô tô màu đen đậu bên đường, một người đàn ông trung niên và một người phụ nữ trung niên với khí chất tao nhã đứng bên cạnh xe.
Hứa Viễn Hàng nhướng mày, ố ồ, ba vợ và mẹ vợ tương lai?
Có cần đến chào hỏi không nhỉ?
Tác giả có lời muốn nói:
Viễn ca, cậu còn chưa thổ lộ mà đã xác nhận đây là ba mẹ vợ tương lai rồi?
Đừng lo lắng, Vân muội tham gia thi đại học á!
[Hết chương 31]
Pass chương 32: Họ và tên của Đại Tráng là gì? Viết Hoa 3 chữ đầu của Họ-Lót-Tên, còn lại viết thường không dấu,không cách. Gợi ý pass D…T…N…
CHÚ THÍCH
*Kính: có nghĩa là dùng thái độ tôn trọng để làm 1 việc gì đó. (vd: ‘ta kính huynh 1 ly’)
[1]Lời bài hát “Blue Lotus” của Xu Wei :
Không gì có thể ngăn cản
Khao khát tự do của bạn
Một sự nghiệp không thể tin được
Không phải lo lắng về trái tim của bạn
Qua những năm u ám
Tôi cũng cảm thấy do dự
Khoảnh khắc bạn cúi đầu
Tôi đã tìm thấy con đường dưới chân mình
Thế giới tự do trong trái tim tôi
Thật rõ ràng và cao xa
Nở và không bao giờ héo
Hoa sen xanh
Không gì có thể ngăn cản
Khao khát tự do của bạn
Một sự nghiệp không thể tin được
Không phải lo lắng về trái tim của bạn
Qua những năm u ám
Tôi cũng cảm thấy do dự
Khoảnh khắc bạn cúi đầu
Tôi đã tìm thấy con đường dưới chân mình
Thế giới tự do trong trái tim tôi
Thật rõ ràng và cao cả
Nở và không bao giờ héo
Hoa sen xanh