Editor: Yue
Lần thứ hai học để mà dùng, từ bắt đầu đến kết thúc đều rất viên mãn, Hứa Viễn Hàng cảm thấy biểu hiện của mình chí ít có thể đạt 80 điểm trở lên, nhất định vẫn còn không gian để tiến bộ, về sau lại tìm cơ hội khác luyện nhiều hơn nữa liền tốt rồi.
Mọi thứ phải được tiến hành theo chất lượng.
Anh nhìn Trì Vân Phàm đi vào khu ký túc xá, lại đứng một hồi mới quay người rời đi.
Trong thang máy, Trì Vân Phàm vẫn cảm thấy tim mình đập dữ dội, hơi thở không ổn định, không cần nhìn vào gương cô cũng biết mặt mình phải đỏ bừng. Hơi thở mát lạnh của anh, xúc cảm vừa mềm mềm vừa xa lạ kia dường như vẫn còn bá đạo xâm chiếm lấy giác quan cùng suy nghĩ của cô, cô có chút ảo não sờ sờ gò má mình rồi từ từ thở ra một hơi.
Thang máy lên đến tầng sáu trong nháy mắt.
Đi khoảng mười mấy mét chính là ký túc xá của cô, trước cửa đã lắp thiết bị nhận dạng thông minh, vừa đến gần, cửa tự động mở ra, một cỗ hơi lạnh phả vào mặt.
Dương Phi Yến và Bốc Tình Không đều ở đây, mặc bộ quần áo ngủ hai dây mát mẻ, nghe được tiếng đóng cửa, các cô cùng nhau nhìn sang, Dương Phi Yến mỉm cười: “Ái chà, Tiểu Phàm nhi, cưng về rồi.”
Ba người khá thân với nhau. Dương Phi Yến tâm huyết dâng trào đề nghị đặt biệt danh cho mọi người trong cuộc trò chuyện buổi tối nào đó ở ký túc xá. Hiếm khi cô nàng thoát khỏi sự kiểm soát của ba mẹ và bắt đầu một cuộc sống mới, dứt khoát thả bản thân, tự xưng là Dương ca, Bốc Tình Không cũng được đặt tên là Củ cải, Trì Vân Phàm là Tiểu Phàm nhi.
Trì Vân Phàm cười gật gật đầu, đi đến bên bàn, đặt túi lên, Dương Phi Yến đưa cho cô một chai nước khoáng: “Mặt cưng đỏ thế này, nóng đến hỏng mất.”
Cô cũng không biết giải thích thế nào, mơ hồ nói “ừm”, cầm lấy nước: “Cảm ơn.”
“Khách khí cái gì.”
Dương Phi Yến kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, một tay chống cằm, cười nói: “Tiểu Phàm nhi, cưng tham gia câu lạc bộ chưa?”
Trì Vân Phàm không hứng thú lắm với câu lạc bộ, lắc đầu: “Vẫn chưa.”
Dương Phi Yến ánh mắt lập tức sáng lên, vỗ vỗ tay của mình, vừa định nói gì đó, Bốc Tình Không đã tháo mặt nạ xuống, vỗ nhẹ lên mặt, xen vào: “Lão Dương, nếu cậu muốn đi thì tự đi, đừng làm hư Tiểu Phàm nhi, được không? “
“Củ cải!” Dương Phi Yến nghiêm mặt sửa lại, “Xin gọi chế là—— Dương ~ ca cám ơn!”
“Còn nữa, chế nói này Củ cải, tư duy của cưng lạc hậu quá, chuyện này sao lại làm hư người?”
“Ngẫm lại quá khứ của chúng ta, dưới chính sách áp lực cao của ba mẹ, ngoài việc đi học, mỗi ngày không phải cầm kỳ thư họa, chính là múa, cắm hoa và nghệ thuật thưởng trà gì gì đó. Cuối cùng, ai cũng giống như sản xuất cùng một tiêu chuẩn. Này có gì thú vị? “
Trì Vân Phàm khẽ rũ mi xuống, cô không ngờ Dương Phi Yến lại có suy nghĩ như vậy, cô ấy nói không sai, xác thực không có ý nghĩa gì.
Bốc Tình Không nhún vai làm động tác “OK”: “Tớ thừa nhận rằng cậu có lý, nhưng đây cũng không phải là lý do để cậu kéo theo Tiểu Phàm nhi đi tham gia câu lạc bộ Taekwondo.”
“Một thục nữ dịu dàng, đoan trang, hào sảng như Tiểu Phàm nhi, vậy mà cậu lại đưa cậu ấy đi tập taekwondo và đánh nhau với người khác, có thích hợp không trời?!”
Dương Phi Yến: “…”(themoonyue.wordpress.com&dembuon.vn)
Cô nàng bổ não một đống hình ảnh, không tưởng tượng nổi, có thể nghĩ tới là, nếu quả thật đem Trì Vân Phàm đi học taekwondo… Ngẫm lại, từ lúc mở cửa trường đại học A tới nay, có nàng giáo hoa hay nàng nữ thần nào biết đánh quyền đâu? Đến lúc đó, cô sẽ trở thành kẻ thù công khai của toàn trường luôn, phải không?
Cuối cùng, Dương Phi Yến và Bốc Tình Không đã thuyết phục được nhau.
Về phần Trì Vân Phàm mà nói, cô cũng không muốn thể hiện kỹ năng chiến đấu tinh xảo của mình cho người ngoài thấy, cho nên cô bỏ qua chủ đề này.
Dương Phi Yến lại tìm chủ đề mới: “Tối nay cưng có xem trận bóng rổ ở nhà thi đấu không? Diệp Cảnh Nhiên đến từ học viện Kinh tế và Quản lý thực sự làm nên danh tiếng đó…”
Diệp Cảnh Nhiên?
Trì Vân Phàm nghĩ thầm, có phải là cái người vốn không quen biết lại tặng quà sinh nhật cho cô, đứa con duy nhất của nhà họ Diệp – Diệp Cảnh Nhiên?
“Đúng,” Dương Phi Yến bát quái tiến lại gần, “Tiểu Phàm nhi, cưng và Diệp Cảnh Nhiên có quen biết nhau không?”
“Không biết.”
Bốc Tình Không hơi ngạc nhiên: “Các cậu không phải người cùng tỉnh à?” Mà cả hai theo thứ tự là thủ khoa ban văn và ban khoa học nữa.
“Cùng một tỉnh, nhưng khác thành phố,” Trì Vân Phàm nói, “Chúng tớ chưa từng gặp qua.”
“À, thì ra là vậy.”
Dương Phi Yến khẽ thở dài: “Sau trận bóng rổ này, Diệp Cảnh Nhiên không biết lại lấy đi bao nhiêu trái tim của các cô gái nữa. Nghe nói bọn họ sắp thành lập đội hỗ trợ cho cậu ta, chẳng phải dáng dấp có chút đẹp trai phong độ, trong nhà có chút tiền, chơi bóng rổ có chút hay thôi sao, có cần như vậy không? “
Nông cạn.
Bốc Tình Không khẽ lắc đầu nói: “Cậu ta có điều kiện tốt như vậy, không yêu con trai thì thật đáng tiếc.”
Dương Phi Yến lại: “…”
Trì Vân Phàm cũng: “…”
Củ cải, chế có vô tình để lộ thuộc tính nào của mình không?!
Trò chuyện buổi tối trong ký túc xá đến tận đây kết thúc, cả ba người đều tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị tắt đèn đi ngủ.
Trì Vân Phàm nằm trên giường vừa định nhắn tin hỏi Hứa Viễn Hàng đã trở về trụ sở huấn luyện chưa, cô mở màn hình ra thì tin nhắn của anh liền đến: “Đến rồi.”
Cô trả lời: “Ừm.”
Tiếp tục gõ: “Anh nghỉ ngơi cho thật tốt, muộn rồi”
Hứa Viễn Hàng lại gửi tới một tin nhắn khác: “Lúc đầu có thể về sớm hơn, không cẩn thận lại ngồi quá trạm.”
Trì Vân Phàm đã xóa tất cả nội dung đang nhập vào: “Vì cái gì?”
Anh đang đợi cô hỏi: “Vì nhớ em suốt chặng đường.”
Trì Vân Phàm luôn cho rằng cô rất đạm bạc về mặt tình cảm, nhưng trên thực tế, cô không hề sức chống cự gì trước những lời yêu thương đa dạng của Hứa Viễn Hàng, cho dù người không ở bên cạnh, nhìn tin tức của anh đều có tác dụng tương tự.
Ngồi quá trạm?
Xe buýt hay tàu điện ngầm?
Không phải anh bắt taxi khi đến sao?
“Tách” một tiếng, Dương Phi Yến tắt đèn, cả căn phòng chìm vào bóng tối, có lẽ bởi vì màn đêm quá yên tĩnh, thời gian trôi qua đặc biệt chậm chạp, cuốn theo từng li từng tí những suy nghĩ tinh tế tỉ mỉ lại trì độn của Trì Vân Phàm.
(Continue)