“Lão Tưởng, sư huynh.”
Vừa nhìn thấy người trước mặt, Tưởng Quốc Cường trọn tròn mắt nhìn chằm chằm vào cái đầu cao hơn 1,8 mét của anh, câu nói đầu tiên là: “Thằng nhóc thối nhà cậu sao lại cao như vậy!”
Hứa Viễn Hàng nhún vai: “Bây giờ trả hàng đã muộn rồi.”
Tưởng Quốc Cường cười lớn tiến lên ôm nửa người anh, cái gì cũng không nói.
Ngô Diệu Kiệt cũng vui vẻ vươn nắm đấm ra: “Hoan nghênh trở về.”
Hứa Viễn Hàng đụng đụng quyền với hắn, cảm giác quen thuộc đã mất từ lâu quay trở lại, ngay cả bầu trời xanh trên đầu anh cũng giống như ngày anh rời đi.
Khi cả ba trở về trụ sở huấn luyện nhảy cầu thì trời đã tối, vừa kịp giờ cơm, Tưởng Quốc Cường đã tổ chức một bữa tiệc chiêu đãi đơn giản cho Hứa Viễn Hàng trong nhà ăn, thực ra ai cũng biết trước là có thành viên mới sẽ đến vào ngày hôm nay, còn rất tò mò tài năng nào mà có thể khiến huấn luyện viên khổ tâm phí sức đặc biệt đào người tới như thế, nhưng không ngờ đó lại chính là Hứa Viễn Hàng – nhân vật huyền thoại đã từ giã đội tuyển nhảy cầu 10m cách đây 3 năm.
Hứa Viễn Hàng nhìn thấy một số gương mặt trẻ tuổi xa lạ. Tất nhiên, cũng có một số người ở cùng thời kỳ với anh, chẳng hạn như Ngô Diệu Kiệt, còn có cặp chị em đội nhảy cầu nữ và một người sư huynh khác tên Tần Thụ, hiện tại anh ấy đang là trợ lý huấn luyện viên đội nhảy cầu nam, không hiểu sao anh lại sinh ra một loại cảm giác cảnh còn người mất.
Đây cũng là điều mà Tưởng Quốc Cường lo lắng. Kể từ sau Thế vận hội Tokyo, đội tuyển nhảy cầu nữ vẫn ổn nhưng các cựu binh của đội nam không giải nghệ do chấn thương thì trở về gia đình vì nhiều lý do khác. Họ chỉ có thể thay cũ đổi mới luân phiên trong nội bộ.
Mặc dù các thanh thiếu niên này có tài năng và năng lực nhưng họ tương đối thiếu kinh nghiệm. Ngoài ra, Hoa Kỳ, Canada, Nga và Đức luôn nhìn chằm chằm, trước tình thế loạn trong giặc ngoài, việc xây dựng lại một đội nhảy cầu nam mới mà còn phải mạnh đã trở thành nhiệm vụ quan trọng nhất hiện nay.
Mà Hứa Viễn Hàng có cả tài năng, năng lực và kinh nghiệm cũng như tinh thần trách nhiệm, anh là ứng cử viên lý tưởng của Tưởng Quốc Cường cho vị trí lãnh đạo, vì vậy ông đã chống lại áp lực cùng dị nghị chọn anh lần nữa.
Ăn cơm xong, Hứa Viễn Hàng cùng Ngô Diệu Kiệt và những người khác ôn chuyện một lúc, rồi về ký túc xá. Anh bước vào với tư cách là người mới, đương nhiên không thể cùng đồng đội cũ xếp cùng một nơi được. Bạn cùng phòng anh là một cậu nhóc 16 tuổi rất nhiệt tình, gọi Điền Tiểu Thất.
Đêm này trôi qua bằng những câu hỏi tò mò và những tiếng ồn ào của Điền Tiểu Thất.
Hứa Viễn Hàng mệt mỏi một ngày, nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Những ngày tiếp theo đều vượt qua với lịch trình dày đặc, Hứa Viễn Hàng đầu tiên hoàn thành việc khám sức khỏe, kiểm tra thể chất, kiểm tra văn hóa theo đúng quy trình, sau đó chuyên tâm vào việc tập luyện. Huấn luyện viên Tưởng cân nhắc hoàn cảnh đặc biệt của anh, muốn anh thích nghi với môi trường một lần nữa, vì vậy trong thời gian này chỉ có rèn luyện tính linh hoạt và khả năng bật nhảy rồi chờ huấn luyện.
Bất giác đã hơn nửa tháng trôi qua.
Ngày 25 tháng 6 là ngày công bố kết quả thi tuyển sinh đại học, Hứa Viễn Hàng canh thời gian gọi điện thoại cho Trì Vân Phàm, còn chưa lên tiếng đã cười nhẹ: “Tra thành tích chưa, thủ khoa tỉnh.”
Trì Vân Phàm đi nghỉ ở nước ngoài sau khi kết thúc kỳ thi, hôm trước mới từ châu Âu trở về, lại bị Trì Hành Kiện đưa đi tham gia các bữa tiệc cùng hoạt động khác nhau, hiếm khi lại có thời gian rảnh rỗi, nghe được giọng nói của anh, tâm tình của cô tự dưng khá hơn: “Chưa.”
Có người càng sốt ruột càng để bụng hơn cả cô.
Ngày kết thúc kỳ thi ấy, vừa về tới nhà, Trì Hành Kiện đã nóng lòng in đáp án tham khảo ra để cô ước tính điểm, tuy đây là đề khó nhất trong mười năm qua nhưng nếu làm cẩn thận ước tính sẽ được 700 điểm, tuy nhiên, có thể lấy được thủ khoa tỉnh hay không còn khó nói.
Dù sao cô cũng không bám vào danh hiệu này, cô đã làm hết sức mình, theo ý trời đi.
Ngay khi giọng của Trì Vân Phàm vừa dứt, liền nghe thấy giọng nói đầy phấn khích của Trì Hành Kiện từ tầng dưới: “Phàm Phàm, 720!”
Sau đó, có một cuộc gọi mới trên điện thoại di động, là chủ nhiệm lớp gọi tới. Trì Vân Phàm nói Hứa Viễn Hàng chờ một lát, chuyển kết nối, một giọng cao vút gần như đang run rẩy của chủ nhiệm lớp liền vọt vào trong tai, cô đưa di động ra xa chút nhưng những từ mấu chốt vẫn rõ ràng truyền đến——
“720 điểm! Thủ khoa ban Văn cấp tỉnh!! Chúc mừng em!!!”
Các cuộc gọi và vô số tin tức tràn về. Điện thoại di động của Trì Vân Phàm liên tục rung lên, mà Trì Hành Kiện và Mạnh Đinh Lan cũng đến phòng cô. Một người thì ngây ngất gọi điện tứ phía báo tin vui, còn một người khác thì khuôn mặt tái nhợt, lê hoa đái vũ*, vui đến phát khóc.
Cùng một thời gian, Tiêu Dĩnh cũng đang rất chú ý đến kết quả của Trì Vân Phàm, ngay khi biết được tin tức Trì Vân Phàm lấy được thủ khoa tỉnh từ trong group lớp, một tiếng thét chói tai kém chút lật tung nóc nhà vang lên, Tiêu Viện nghe được động tĩnh đi lên lầu, liền thấy con gái mình đang đập phá đồ đạc trong phòng như điên, mặt đất lộn xộn đủ thứ.
Bà ta vội vàng hỏi chuyện gì đang xảy ra, Tiêu Dĩnh không trả lời, giống như không nghe thấy gì, cô ta chỉ hét lên “Làm sao có thể? Làm sao có thể?”, nói xong liền che ngực ngất đi.
Chỉ trong vòng chưa đầy một tiếng đồng hồ, tin vui của Trì Vân Phàm đã lan truyền khắp Tam Trung và cả Miên Thành, mọi người bàn tán xôn xao, tin tức trên mạng tràn ngập, nhưng mà, với tư cách là trung tâm của dư luận, tâm tình cô cực kỳ bình tĩnh.
Ngược lại, Mục Điềm không bình tĩnh như vậy, bởi vì lần này cô nhận được kết quả kém chưa từng thấy, lại bị ông cha già quở trách một trận.
Ông cha già gần như tức đến đau tim, đau lòng nhức óc: “279, Mục Điềm, con thi sao hay vậy? Con dám cầm điểm này mang về hả! Cha hí mắt kiểm tra còn cao điểm hơn con đó!”
Mục Điềm không có vấn đề nói: “Dù sao con cũng sẽ đi du học, bài kiểm tra được bao nhiêu điểm thì có quan hệ gì?”
Cha cô: “Quan hệ lớn! Đây là vấn đề tôn nghiêm! Nhìn xem, cùng một bộ bài thi, Vân Phàm người ta đạt được thủ khoa tỉnh, còn con, cái điểm số này nói ra cha còn thấy ngại thay con đó...”
Lại tới nữa.
Hai cha con giương cung bạt kiếm, mẹ Mục ra tay hoà giải: “Theo lý thuyết, thành tích của Điềm Điềm mặc dù không tốt lắm, nhưng mỗi lần kiểm tra cũng được 500 điểm. Chẳng lẽ tính sai điểm sao?”
Nghe mẹ nói, Mục Điềm cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, dù là đề bài khó nhưng đi nữa, nhưng cô vẫn làm các câu hỏi một cách nghiêm túc nên sẽ không bị điểm nhỏ như vậy trong bài kiểm tra mới đúng.
Chẳng lẽ cô thực sự xui xẻo như vậy sao?
(Truyện được đăng tại dembuon.vn và themoonyue.wordpress.com. Xem trang chính chủ để ủng hộ tinh thần cho Editor. Thanks!)
Mẹ Mụ đề nghị: “Sao con không làm đơn kiểm tra điểm để xem thực hư thế nào?”
Cha Mục trừng mắt: “Không đi, còn chưa đủ xấu hổ sao?”
Nói là vậy nhưng ngay ngày hôm sau ông đã đưa con gái đến Văn phòng Tuyển sinh thành phố. Sau khi nộp hồ sơ xét duyệt, Phòng Thông tin và Phòng tuyển sinh thành phố của Viện Khảo thí Giáo dục tỉnh đã phối hợp thành tổ công tác để tiến hành rà soát.
Hai ngày sau, kết quả được đưa ra.
Quét phiếu trả lời cho thấy Mục Điềm đã bỏ sót nhiều câu hỏi trắc nghiệm, cô cảm thấy hoang đường không thôi, rõ ràng cô đều có ghi đáp án cho từng câu hỏi. Vậy vấn đề từ đâu mà ra?
Do tình huống đặc biệt, tổ xét duyệt đã lấy ra tờ bài thi gốc của Mục Điềm theo quy trình để chứng thực lời nói của cô. Sau khi lấy mẫu và điều tra, cuối cùng họ đã đưa ra kết luận rằng cô đã sử dụng bút chì 2B giả, khiến câu trả lời không thể được máy nhận dạng, cuối cùng tất cả các câu hỏi được chọn đều không cho điểm.
Trước mắt, đây là trường hợp duy nhất xảy trên địa bàn tỉnh vì dùng bút không đúng dẫn đến tất cả các câu hỏi trắc nghiệm đều bị mất điểm trong kỳ thi tuyển sinh đại học.
Mục Điềm cảm thấy mọi chuyện không đơn giản, trước tiên cô kể tình hình cho Trì Vân Phàm.
Trì Vân Phàm ngay từ đầu còn chưa kịp phản ứng, Mục Điềm thở dài: “Toàn tỉnh chỉ có một vụ duy nhất thôi, cậu biết nó có ý nghĩa gì không?”
“Hoặc là tớ thực sự không may mắn, hoặc đây là một cái bẫy, một âm mưu được tính toán kỹ lưỡng.”
“Hơn nữa, ngay từ đầu nó đã hướng tới cậu, mà tớ chẳng qua vô tình trở thành dê thế tội thôi…”
Trì Vân Phàm vẫn im lặng.
Mục Điềm nhắc nhở cô một lần nữa: “Tiểu Phàm nhi, cậu quên rồi sao, bút chì 2B mà tớ dùng, đáng lẽ ra là của cậu.”
Lúc đó, cô nàng nhìn thấy cục tẩy màu hồng trong túi văn phòng phẩm của Trì Vân Phàm, tình cờ là màu mà cô nàng thích, nên đã trực tiếp đổi túi văn phòng phẩm của mình cho cô.
Thử nghĩ một chút, nếu không có cơn tâm huyết dâng trào trao đổi nhất thời này, người sau đó dùng nhầm chiếc bút chì dẫn đến các câu hỏi trắc nghiệm không được tính điểm, chính là Trì Vân Phàm.
Nếu suy đoán này trở thành sự thật, thì ý đồ của kẻ đó thực sự vô cùng hiểm ác.
Giọng Trì Vân Phàm nghe không ra chập trùng: “Tớ biết rồi.”
Mục Điềm hỏi: “Tiếp theo phải làm sao bây giờ?”
Trì Vân Phàm nhìn ánh nắng vàng ươm ngoài cửa sổ kiểu Pháp, ánh mắt hơi lạnh: “Báo cảnh sát.”
[Hết chương 32]
CHÚ THÍCH
*Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.