Kiều Khả Nam nhướn mi, hiểu rõ vụ này không hề … trong sáng như mặt chữ. “Anh với…cậu người yêu đó sao?” Xem lịch, bây giờ đang là kỳ nghỉ đông, nhóc-rảnh-rỗi không quấn Hoa Cúc mới lạ, sao còn rắc phấn hoa lên hắn?
Không sợ người ta dị ứng à.
Hoa Cúc Đen: “Không phải, cậu ấy đi tập huấn, anh buồn quá, trống rỗng cô đơn lạnh lẽo.”
Bò dắt tới Bắc Cực vẫn là bò, nhưng mà là bò đông lạnh … Quá lạnh, Joke Nam: “Đại Đại, em phải nói với anh một chuyện.”
(Chế từ câu “Bò dắt tới Bắc Kinh cũng là bò”: Bò là con vật linh thiêng của Đài Loan, đại diện cho sự chấc phác, ngay thẳng, gan dạ, yêu nước, cần cù, là con vật phản ánh tinh thần dân tộc của người Đài Loan. Hơn 300 trước khi di dân, những đồng bào biên giới di chuyển về thủ đô Bắc Kinh không tránh khỏi tâm lí tự ti, bởi vậy câu “Bò dắt đến Bắc Kinh vẫn là bò”, được hiểu như sự cứng đầu, có dạy bao nhiêu cũng không thay đổi)
Hoa Cúc Đen: “Khoan khoan, chữ này là sao?”
(Trong raw chữ này là “奆奆” (To lớn, vĩ đại): Là một chữ rất hiếm dùng, nên An Cúc Nhạc mới hỏi)
Kiều Khả Nam phớt lờ y, “Lục Hành Chi mắc bệnh nan y.”
Hoa Cúc Đen: “Nà ní?! Lậu? Mụn cóc? Ung thư JJ? Hay tất cả? Trời ạ, có lây cho cậu không, má thật lo lắng mà…”
Joke Nam: “Không phải, bệnh nan y của ảnh tên là “Mỗi ngày về nhà không thấy vợ liền không vui” hoặc “Khi tôi về nhà, vợ tôi lại không mở cánh cửa trái tim.”
Hoa Cúc Đen lập tức gửi một chuỗi tên thuốc tẩy rửa.
Y phát hiện, mặc dù đã có người yêu, nhưng chạy đua với Kiều Khả Nam, cậu ta vẫn bỏ xa mình một trăm dãy phố.
“Cho nên?”
“Cho nên … Nếu không cần thiết, thời gian này, em sẽ không ra ngoài uống với anh, nếu như anh muốn, tới nhà em, rượu nào cũng có, không ít hơn đâu.” Đây là kết quả sau bao ngày “Thương lượng” giữa hắn và Lục Hành Chi.
Mặc dù không muốn gặp đóa hoa, nhưng thà giám sát dưới mâm nhà mình còn hơn ra ngoài lêu lổng.
An Cúc Ngạc ngồi trước máy tình rùng mình. “Anh xin cưng, phải uống dưới mắt hố tử thi, làm sao uống rượu thoải mái được hả hả hả?”
Joke Nam: “Có Dom Perignon.”
Hoa Cúc Đen: “!!”
(Dom Perignon: Thương hiệu vang nổi tiếng đến từ nước Pháp, được giới thượng lưu rất săn đón, chỉ xuất xưởng sau 8-10 năm)
“Còn có Domaine de la Romanée-Conti. Vua rượu đỏ, nhưng không lâu năm lắm.”
(Nhãn hiệu vang thời thượng thống trị thị trường vang cao cấp, chỉ được bán trong các phiên đấu giá)
Vua vang đỏ! Thời gian hơi kém tí, nhưng vẫn là vương tử. Hoa Cúc Đen ngẫm nghĩ, đổi giọng: “Lần sau anh sắp xếp thời gian.”
An Cúc Nhạc khác Kiều Khả Nam, uống rượu với y là một loại thường thức, ngửi hương rượu, phẩm vị rượu, còn Kiều Khả Nam là thể loại uống vang đỏ cao cấp Pháp chẳng khác gì rượu hoa hồng Đài Loan. Số rượu trên là khách hàng tặng Lục Hành Chi, Kiều Khả Nam không nỡ uống riêng, mời An Cúc Nhạc uống chung cũng tốt.
Ở một mặt nào đó, hắn rất cưng người này.
Joke Nam: “Quyết định vậy đi.”
Hoa Cúc Đen: “Yeee! Anh yêu cưng.”
Thấy Kiều Khả Nam không trả lời, An Cúc Nhạc: “Này, cậu không thích à?”
Joke Nam: “Lục Hành Chi vẫn mắc bệnh nan y…”
Hoa Cúc Đen mắng: “Cút xuống Địa ngục đi! CMN ông ngậm đắng nuốt cay chín tháng mười ngày châu thai ám kết cô đơn đằng đẵng …”
“Đổi lời kịch đi, thí chủ.” Kiều Khả Nam thở dài, gõ: “Chẳng nhẽ trai nhỏ nhà anh không có triệu chứng gì à?”
An Cúc Nhạc im lặng một hồi, giây tiếp theo, Skype thông báo: “Tin nhắn này đã bị xóa.”
Joke Nam: “…”
Xem ra mắc bệnh hiểm nghèo, không chỉ có lão nhà mình nhỉ.
May quá, may quá.
_Hết_