Kết quả giám định, đứa bé là của người chồng.
Chí Minh khóc rống, Thịnh Trúc Như trong nội tâm Kiều Khả Nam thầm nói: Trăm triệu lần không ngờ tới, đứa bé là khát vọng của Chí Minh, nhưng lại khiến gã mất đi tất cả.
Mười năm phu thê, cùng nhau gồng gánh, không có mâu thuẫn lớn, nhưng cuối cùng phải dừng ở cửa này, từ nay về sau over. Kiều Khả Nam không hỏi dự định kế tiếp của Xuân Kiều, dù sao hắn cũng chỉ giúp được đến đây.
Gương vỡ lại lành, nào dễ dàng vậy? Hơn nữa dù phía người chồng muốn hàn gắn, nhưng không phải vì yêu, mà chỉ vì đứa trẻ, đổi lại một người phụ nữ khác cũng không dễ chịu. Kiều Khả Nam thầm thấy may mắn, chị không vì đứa bé mà đưa ra quyết định bất lợi cho mình, đứa bé vô tội, nhưng nếu nó có quyền lựa chọn, ai muốn sinh ra trong một gia đình cha mẹ lục đục chứ?
Phán quyết xong, hai mắt Chí Minh đỏ ngầu, nhìn hắn như hận không thể ăn tươi nuốt sống.
Một vụ án kết thúc, Kiều Khả Nam mở nhật kí ghi lại, chẳng biết từ khi nào đây đã thành thói quen của hắn, viết lại những hỉ nộ ái ố trên tòa. Tất nhiên, hắn không có ý định cho người khác xem, lâu lâu nhàn rỗi ngồi đọc lại, cảm khái cuộc sống đúng là vô thường, có lúc còn buột mồm bắt chước giọng của Thịnh Trúc Như lão tiên sinh, đọc diễn cảm.
Tháng tư qua đi, tháng năm đã về, báo hiệu mùa báo thuế, Lục Hành Chi tiếp tục bận đến người ngã ngựa đổ, trái ngược, Kiều Khả Nam bên này cực kì nhàn nhã, mỗi ngày còn có thể xem thiệp bát quái.
(Thiệp bát quái: Những vụ cỏn con, không đáng nhắc đến)
Dù sao vợ chồng cùng nhau báo thuế vẫn tiện hơn, có muốn ly hôn cũng sẽ chờ khai nộp hoàn tất đã.
Lâm Triết Sênh thò đầu hỏi: “Sao mặt táo bón vậy? Chưa về à?”
Kiều Khả Nam khép sổ ghi chép, gần đây ở chỗ họ có vụ ông lão nhặt ve chai, một hôm tiện tay lượm đồ người ta vứt ven đường, kết quả bị kiện, ngồi bên đường than thở, hôm đó Kiều Khả Nam đi ngang qua thấy, mới hỏi: “Ông có sao không?”
Ông lão nhà nghèo, quần áo dơ bẩn, nhưng có thể dùng chính bàn tay đen thui một mình nuôi nấng con trai thành tài, đáng tiếc người con không biết ơn, không muốn nhận mặt cha già. Thi thoảng, Kiều Khả Nam sẽ mời ông ít đồ ăn cửa hàng tiện lợi như sandwich hoặc cà phê, lão ông cực kì cảm kích: “Bán rồi, cậu thanh niên, kiếm tiền xấu! Bán a nhặt lại một đống tổn tại.”
(Ông lão nói tiếng địa phương, phần này mình chỉ đoán tương đối)
Có phần ân tình này, Kiều Khả Nam vừa hỏi, ông lão liền kể nguyên do, đôi mắt lúc đầu phiếm hồng, càng đỏ đục thêm.
Kiều Khả Nam vào cửa hàng tiện lợi, mua hai ly cà phê, một cho ông lão, một cho mình.
Ông lão rất cảm kích, cà phê không mắc, nhưng đối với lão là thứ quý hiếm, trên đời này vẫn còn người đối xử tốt với ông, thực sự quan tâm chuyện ông gặp phải.
Bởi vì mấy thứ kia không đóng bụi cũ rích trăm phần trăm, kiểm sát trưởng vẫn cho khởi tố. Kiều Khả Nam nghe xong lắc đầu, có chút nan giải: “Việc này à … Chỉ có thể nhận tội.”
Ông lão thất kinh: “Nhưng tôi không trộm mà!”
Kiều Khả Nam: “Chưa nói mà lấy là trộm, đó là luật pháp quy định.”
Ông lão dường như muốn nói thêm gì đó, nhưng nét mặt lộ vẻ khó khăn, Kiều Khả Nam hỏi: “Làm sao vậy?”
Ông cụ xấu hổ chà xát bàn tay đen thui: “Mời luật sư … Rất mắc đúng không?”
Thì ra là vấn đề này. Kiều Khả Nam cười: “Bây giờ pháp viện đều giúp những gia đình khó khăn mời luật sư, nếu quan tòa hỏi ông cần luật sư không, ông hãy nói có, sau đó họ sẽ đưa ông đến hội luật sư giúp đỡ, ông chỉ tên tôi, sẽ có người trả lương cho tôi.” Mặc dù rất ít ỏi. “Ông nói thực đi, có phải ông tưởng đồ cũ người ta không cần mới nhặt về?”
Hắn không nghi ngờ nhân phẩm của lão, nhưng trước khi nhận án hắn phải nắm được tất cả tình tiết, mới có thể hốt thuốc đúng bệnh.
Viền mắt ông lão rưng rưng, giống như một đứa trẻ làm sai. Con ông muốn đi học bổ túc, nhưng nhà quá khó khăn, không thể đào ra tiền học, lúc đi nhặt ông quả thực đã nghĩ đến chuyện có thể cầm tạm hay không? Nhưng suy nghĩ này chỉ lóe lên rồi tắt ngúm, sau đó liền bị vùi lấp.
Kiều Khả Nam từ nét mặt của lão đã đoán được phần nào, không truy hỏi nữa. “Đừng lo, tôi có thể giúp ông không bị phạt hoặc giảm mức bồi thường, tiền phạt có thể trả từng kỳ.”
“Ô a.” Ông lão vui vẻ, muốn bắt tay cám ơn Kiều Khả Nam, nhưng sực nhớ hai tay mình dơ bẩn, xấu hồ dừng giữa chừng, trái lại, Kiều Khả Nam trực tiếp nắm tay ông. Hắn nói chân thành: “Tay bẩn chẳng làm sao, rửa chút là sạch, nhưng nghìn vạn lần đừng làm tâm hồn vấy bẩn. Sau này ông đi nhặt đồ phải cẩn thận chút, hoặc hỏi mọi người xung quanh, lỡ có xảy ra chuyện, ít nhất cũng chứng minh ông không cố ý, kiểm sát trưởng sẽ xem xét tình hình thật kỹ mới quyết định không khởi tố hoặc hoãn khởi tố.”
Ông lão khóc lã chã.
Việc này cũng đơn giản, không bao lâu thì xong, Kiều Khả Nam khép sổ lại, chuẩn bị ra về.
Hắn đi xuống hầm gửi xe, một bên suy nghĩ có nên đi thăm Lục Hành Chi, một bên cắm chìa khóa ── Đài Bắc khó đỗ xe, pháp viện lại càng khó, bình thường hắn đều đi xe máy thay đi bộ, nhưng lần này quá lạ: Ổ khóa cháy khét, xe không chuyển động.
Hắn rút chìa khóa ra, bên trên bị dính thứ gì đó rất nhầy nhụa, hắn không dám đụng vào, chuẩn bị lấy điện thoại rọi sáng, đúng lúc này, phía sau hắn “Cộc” nhói lên một cái, cảm giác sọ não đau đớn lan ra, gáy tê buốt.
“Ai…” Hắn khó khăn quay người, thụi cùi chỏ vào phía sau, trúng vào bụng kẻ đánh lén.
Điều này khiến hắn giành được một ít không gian, bưng ót, rất buồn nôn.
Hắn không thấy rõ mặt gã, trời quá tối, chỉ có thể nhìn ra là đàn ông. Gã thành công đánh lén một lần, còn công kích điểm yếu hại nhất, mặc dù Kiều Khả Nam có một tập võ một thời gian, nhưng bị tổn thương vùng đầu khiến hắn không phản kích hiệu quả được.
Kẻ kia nhào lên, hai người va vào xô xát, gã còn rút dao ra: “Tao sẽ giết mày!”
Giọng nói này … Má, là Chí Minh huynh! “Anh anh anh … Anh bình tĩnh, Điều 271 Luật hình sự, tội giết người có thể xử tử hình, tù chung thân hoặc năm mươi năm trở lên … Đời người còn dài, đừng manh động!”
“Con tao đã chết, tao sợ gì? Hơn nữa…” Chí Minh cười nhạt. “Ở Đài Loan này, giết một hai người, không chết được.”
Má má má má, Kiều Khả Nam cực kì muốn nôn, nhưng cứ trào đến họng lại nhổ không được, dù Đài Loan đã bỏ tử hình, nhưng anh xã nhà tôi vẫn có thể dí chết ông đó, tin không?
Giờ sao bây giờ? Đ*! Hắn đâu phải Lý Tiểu Long, đánh không lại, chạy thôi.
Chí Minh cầm dao, xông tới lần thứ hai, Kiều Khả Nam kinh hãi, quay người đạp gã một cước.
“Á!” Mũi dao nhọn cứa qua mặt hắn, máu chảy ra, vừa đau vừa nóng, bị đâm trúng rồi.
Kiều Khả Nam xoay người bỏ chạy, chạy đến cổng vào, bỗng nhiên va vào một khuôn ngực rắn chắc, người nọ theo quán tính bắt được hắn.
Tâm Kiều Khả Nam rét lạnh, chẳng nhẽ còn đồng bọn.
“Chuyện gì thế này?!” Giọng nói của Lục Hành Chi vang lên, cả người Kiều Khả Nam mềm nhũn.
── an toàn rồi.
“Có người đánh lén em!” Hắn hét to.
“Cái gì?!” Lục Hành Chi khiếp sợ, vội vàng ôm chặt người trong lòng.
Cánh tay cường tráng của anh vòng qua đầu Kiều Khả Nam, muốn gọi điện báo nguy, kẻ kia thấy có người đến, xoay người bỏ chạy, đôi mày anh cau chặt, đang muốn đuổi theo, ít nhất có thể tìm chứng cớ, Kiều Khả Nam lại siết chặt anh: “Không … Không cần, đừng làm lớn chuyện.”
Lục Hành Chi không tán thành: “Vậy cũng phải báo cảnh sát.”
“Em biết là ai.” Qua cơn tai nạn, thân thể đau đớn càng rõ ràng, Kiều Khả Nam thở phì phò, cả người vô lực, chưa bao giờ hắn muốn dựa vào ai đó như bây giờ, đối tượng còn là Lục Hành Chi, hắn tự nhiên không cần chống cự. Đại nạn không chết, vành mắt Kiều Khả Nam ươn ướt, muốn được an ủi càng nhiều.
Lục Hành Chi quả quyết: “Anh gọi xe cứu thương.”
“Không sao, em đi được.” Kiều Khả Nam từ chối, Lục Hành Chi đỡ lấy hắn, đi từng bước. Kiều Khả Nam ngửi thấy mùi hương điềm đạm dễ ngửi trên người anh, hắn liền kéo áo anh gần hơn, phần ót bị đánh đau nhói, rất choáng, cho đến khi nằm xuống ghế sau, trước khi mất đi ý thức, Kiều Khả Nam dặn kĩ: “Anh … Đừng báo cảnh sát vội … Em cần … Suy nghĩ đã.”
Lục Hành Chi sửng sốt, nhìn cậu lâm vào hôn mê.