=)))))
Một ngày nào đó, Kiều Khả Nam nhớ lại lần trước Lục Hành Chi sử dụng đống s*x t*y trừng phạt mình, sắp xếp ngăn nắp, đầy đủ không thiếu gì, bèn nhịn không được hỏi:
“Nè, có phải anh từng dùng mấy thứ kia với bạn tình cũ của anh không?”
Hắn cầm sợi xích lên vẫy vẫy: “À sá..saaaaaa, mau biểu diễn côn nhị khúc!”
“…” Lục Hành Chí ghét bỏ nói: “Bẩn.”
Kiều Khả Nam cười hắc hắc: “Xùy.”
Nhưng ngẫm lại bỗng cảm thấy hơi sai sai: “Có phải anh đã sớm âm mưu dùng mấy thứ này trừng phạt em không?!”
Kiều Khả Nam rú lên oai oái, Lục Hành Chi rất bình tĩnh: “Em cho anh cơ hội sử dụng chúng nó, anh không ngại.”
Kiều Khả Nam: “…” Sao trách tui?
Lục Hành Chi hôn hắn một cái: “Yên tâm, mới cả đấy, hơn nữa đồ người ta không cùng cỡ với em.”
Kiều Khả Nam: “?”
Lục Hành Chi: “Anh ấy là mãnh nam.”
Mãnh nam … Kiều Khả Nam không tưởng tượng nổi, cảm thán một tiếng: “Khẩu vị của ngài.. Thật rộng.”
Lục Hành Chi: “Chẳng có gì gọi là khẩu vị hay không khẩu vị, khuôn mặt dễ nhìn, kĩ thuật giỏi, anh tình tôi nguyện là đàn ông thì ai cũng được.”
Kiều Khả Nam tò mò hỏi: “Thế tóm lại, khẩu vị của anh phải thế nào?”
Như hắn thì rất rõ ràng, da trắng này, thanh tú dễ thương này, mềm mại dịu dàng đảm đang này, nhưng không được là trái hồng mềm … Đương nhiên, mong muốn và thực tế thường không giống nhau, giống như ai cũng mơ được gả cho tổng tài, nhưng cuối cùng lại cưới tổng đài, cũng chả lăn tăn, đã êu nhao, kệ anh có là tổng tài tổng đài hay tổng thụ chứ. Giống như bây giờ, hắn yêu anh xã tổng công này, yêu muốn chết.
Lục Hành Chi quá hiểu tính người yêu, lười tranh cãi, càng tranh cãi càng mệt mỏi.
Nhớ lại năm ấy, đủ loại khuôn mặt body lung lay trong đầu, nhưng chả nhớ rõ ai. Chỉ có duy nhất lần ở văn phòng Vũ Văn, cậu thanh niên da ngăm đen, tóc ngắn củn, cười nhe răng giới thiệu với mọi người: “Em là Kiều Khả Nam, mọi người có thể gọi là Joke.”
Sau đó, anh luôn tìm bạn tình giống thế lăn giường.
Thời gian thấm thoát, cậu thanh niên ngày càng trắng trẻo, trở thành răng ngọc mày ngà, tóc dài, cực kỳ tuấn tú.
Vì thế, khẩu vị của anh lại đổi.
Cho đến khi chính thức đè được cậu, từ đó về sau, dù có gặp đàn ông đẹp mã thế nào, cũng không lọt vào mắt xanh của anh.
Kiều Khả Nam thấy anh tự nhiên im lặng, không khỏi rùng mình: “Chẳng nhẽ anh nếm nhiều quá nên không nhớ nổi?”
Lục Hành Chi cốc cậu một cái: “Khẩu vị của anh là em.”
Kiều Khả Nam: “Hả?”
Em trông thế nào, anh liền yêu dáng vẻ đó.
…
Kiều Khả Nam: “Thực ra em rất tò mò một chuyện…”
Lục Hành Chi: “Nói.”
Kiều Khả Nam: “Nè, có phải em … là mối tình đầu của anh không?”
Lục Hành Chi: “…”
Kiều Khả Nam thấp thỏm cẩn thận quan sát sắc mặt người yêu. “Thế nào?”
Lục Hành Chi: “Rất đáng sợ, không nên hỏi.”
Ba mươi tám tuổi mới có mối tình đầu, thực sự rất đáng sợ.
Đó là lí do … Hừm, không nên hỏi.
_Hết_