• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đau xong buồn xong, ngày mai vẫn phải tiếp tục sống, lần thứ hai gặp mặt của Kiều Khả Nam và Trần Dụ: “Rốt cuộc cậu muốn ly hôn hay không ly hôn?”

Trần Dụ ngượng ngùng: “Muốn ly hôn, nhưng vấn đề là phòng ở và con gái, tôi không được cả hai, vậy việc gì phải ly.”

Kiều Khả Nam: “Còn cậu và nữ thẩm phán thì sao?”

Trần Dụ: “Sẽ chia tay, sau khi quay về Đài Bắc, tôi với cô ấy ít liên lạc, tôi sẽ nói chuyện với Tinh Bình, vì con cái, mỗi người nhường một bước.”

Bây giờ mới nghĩ đến con, Kiều Khả Nam cười khổ, tóm lại phu thê một người đánh một người chịu đánh, song phương không muốn ly hôn, thì mọi chuyện chỉ đành như vậy.

Hắn ghi việc này vào sổ, nhịn không được thêm một câu: Lý tưởng cuộc sống là gì?

Hắn chưa bao giờ suy nghĩ đến vấn đề này, nhưng Trần Dụ đã làm hắn phải tự hỏi: Rốt cuộc cậu ta muốn gì?

Vợ đẹp con ngoan, cha mẹ mạnh khỏe, công việc ổn định, có nhà có xe, còn có một đứa con gái, thằng đàn ông còn mong muốn gì hơn, nhưng cậu ta tự tay phá tất cả, hay là, cậu ta cho rằng cuộc sống bây giờ không đúng với “lý tưởng” của mình?

Mà thôi, hắn không phải bác sĩ tâm lý, suy nghĩ nhiều làm gì.

Hai tháng sau, Kiều Khả Nam nhận được điện thoại của Trần Dụ, cậu ta khóc lóc nói: “Vợ tôi tìm được chứng cứ, dọa kiện tôi và nữ thẩm phán thông dâm.”

Thông dâm là án hình sự, Kiều Khả Nam thiếu chút nữa sặc trà. “Khoan đã, không phải cậu và cô gái kia đã chia tay rồi sao?!” Hai tháng trước còn vì con cái thề non hẹn biển, sao bây giờ lại thế này?

Trần Dụ: “Đã chia tay, để chia tay với cô ấy tôi còn về Cao Hùng, đúng lúc cơ quan tổ chức đi suối nước nóng …”

“…” Kiều Khả Nam: “Sau đó nói đến trên giường chứ gì?”

Trần Dụ không trả lời, coi như thừa nhận.

Chuyện thế này không thể nói qua điện thoại, sau khi tan việc, Trần Dụ đến văn phòng của hắn, căm giận nói: “Sao cô ấy dám kiện tôi? Có lầm không! Tôi đã đồng ý không ly hôn còn gì …”

Kiều Khả Nam đỡ trán, đổi thành hắn thì hắn cũng kiện. “Cô ấy có chứng cứ gì?”

“Ảnh chụp và thư ăn năn.” Trần Dụ: “Tôi … Chúng tôi uống rượu, chụp vài tấm ảnh coi như kỷ niệm, kết quả Tinh Bình phá khóa điện thoại của tôi, cầm ảnh chụp đi tìm cô ấy, bắt viết thư.”

Game over.

Kiều khả Nam: “Thẩm phán không phải hiểu rõ luật nhất à? Tại sao đồng ý viết?”

Trần Dụ than thở: “Trước đây cô ấy vướng vào một vụ tuyên án lùm xùm, lúc đó người người chửi rủa, Tinh Bình đe dọa nếu không viết sẽ gửi thư khiếu nại, cô ấy có bóng ma, hơn nữa … Cô ấy rất lương thiện, cảm thấy mình có lỗi với Tinh Bình, cho nên muốn cho Tinh Bình một đảm bảo.”

Nói như thể Vương Tinh Bình mới là mụ phụ thủy xấu xa, Kiều Khả Nam cảm thấy tam quan của mình thật hỗn loạn. “Kiện rồi à?”

Trần Dụ: “Chưa, Tinh Bình đòi phòng ở và con gái, thì mới đưa hết chứng cứ cho tôi.”

Kiều Khả Nam dứt khoát: “Cho đi.”

“Cái gì?!”

Kiều Khả Nam: “Cậu đã làm thư kí tòa án nhiều năm, một vụ án có đầy đủ chứng cứ, quan tòa nào không xử? Đặc biệt một người là thẩm phán một người là thư kí, biết còn phạm luật, rất khó xử nhẹ, càng không nói đến chuyện khó giữ chén cơm, cả đời không được lên chức … Bên nào nặng hơn, suy nghĩ kĩ sẽ rõ.”

Hơn nữa trong vụ này, hắn nghiêng về phía Vương Tinh Bình.

Trần Dụ đột nhiên nói: “Cậu không thể nói chuyện với cô ấy à?”

Kiều Khả Nam không hiểu: “Tôi? Nói chuyện gì?”

Trần Dụ: “Trước đây tôi như vậy, cô ấy cũng chưa bao giờ đòi ly hôn, nhưng từ khi gặp cậu lại thay đổi … Kỳ thực trước đây Tinh Bình … thích cậu.”

Kiều Khả Nam thờ ơ, Trần Dụ quan sát vẻ mặt của hắn, cười khổ: “Xem ra cậu đã biết … Cô ấy nói gì à?”

Kiều Khả Nam mặt ngoài bình tĩnh, nhưng nội tâm đang có một vạn con thảo nê mã chạy qua, kiềm chế đáp: “Nói cậu bảo tôi là gay, hơn nữa còn thích cậu?”

(Thảo nê mã 草泥马 [cǎo·ní·mǎ]: Đồng âm với Đ*t mẹ mày hoặc để miêu tả tâm trạng siêu thốn, bó tay toàn tập, không biết nói sao)

Trần Dụ ha ha cười: “Thực ra khi đó tôi cũng nghi ngờ, dù sao … cậu đối xử với tôi rất tốt. Nhưng mà tôi thử vài lần, cậu đều không phản ứng, hơn nữa cậu chẳng ẻo lả tí nào, rất bình thường, không giống đồng tính luyến ái…”

Không ngờ, tất cả cử chỉ thân mật đều là để thử. Kiểu Khả Nam lạnh toát cả người, tức giận như muốn thiêu đốt tất cả, để cuối cùng chỉ còn một mảnh lạnh lẽo.

Thảo nê mã lao ra, Kiều Khả Nam: “Đúng đấy.”

Trần Dụ: “Hả?”

Kiều Khả Nam bình tĩnh nói: “Tôi chính là đồng tính luyến ái cậu vừa nói đấy, nhưng mà tôi một không lừa gạt mọi người, hai không bán đứng huynh đệ, tôi thật hoài nghi sao bản thân lại từng thích cậu … Không liên quan đến bề ngoài, là con người bên trong. Cho nên ý đồ nhờ tôi đi thuyết phục vợ cậu là  0%, nhưng tôi có thể giúp cậu đoạt quyền lợi tốt nhất đó là không đưa nhau lên tòa, mọi người khó xử.”

Hắn thu dọn tài liệu, đứng dậy, chấm dứt cuộc trò chuyện hôm nay, Trần Dụ tim đập bang bang nãy giờ mới hoàn hồn. “Chờ chút, nếu cậu là gay, sao còn kết hôn với phụ nữ? Hơn nữa tôi biết các người rất lạm giao, cậu cũng chả trong sạch hơn tôi tí nào!”

“Bộp.” Kiều Khả Nam ném tài liệu xuống bàn, không thể nhịn nữa không muốn nhịn nữa, thảo nê mã từng đàn chạy ra, hắn xốc cổ áo Trần Dụ, nói: “Nghe cho kỹ đây, tôi và bạn đời của tôi không kết hôn trên luật pháp, nhưng chúng tôi khác cậu, trong lòng đã xem người kia như một nửa của mình, tôi không bao giờ ngoại tình, càng không làm chuyện có lỗi với người kia, ngoài ra, tôi không gọi những việc này là cao quý, mà là ứng xử cơ bản nhất.”

Hắn ném người về ghế sô pha, chỉnh vạt áo: “Ngay cả điều cơ bản nhất cũng không làm được, có tư cách gì chĩa mồm vào chuyện người khác, nhân lúc tôi còn nể cậu là bạn cũ tự ngẫm xem bản thân muốn gì, bằng không đến lúc thảm thương cũng đừng kêu.”

Rời khỏi phòng họp, Kiều Khả Nam lạnh lùng: “Nghĩ cho kĩ, lý tưởng cuộc sống là gì?”

Nửa tháng sau đó, Trần Dụ không liên lạc với hắn, Kiều Khả Nam yên tĩnh hẳn, thành thực mà nói, hắn không muốn dây vào, nhưng đây là công việc, vẫn phải theo tới cùng.

Gọi điện thoại Trần Dụ không nhận, không thể làm gì khác đành gọi vào số cơ quan, Trần Dụ nhấc máy, Kiều Khả Nam: “Tôi là Kiều luật sư, tình huống bây giờ thế nào?”

Trần Dụ im lặng một lúc, sau đó nói: “Tôi đã tìm người khác.”

Kiều Khả Nam: “Cái gì?”

Trần Dụ: “Tôi nhờ cậu không được, đương nhiên phải tìm người khác. Việc này cậu đừng quan tâm nữa, có người sẽ xử lý tốt.”

Kiều Khả Nam không nói nên lời, tình huống này rất hiếm xảy ra, thân chủ và luật sư đã kí hợp đồng … Chờ một chút, kí hợp đồng?

Trần Dụ: “Cứ vậy đi.” Ngay cả một câu cám ơn cũng không có, hắn cúp điện thoại.

Kiều Khả Nam nghe đầu dây truyền đến tiếng tút tút. Vốn đã nghĩ dù sao cũng là chỗ bạn bè, hắn không định lấy tiền, đó là lí do không soạn hợp đồng, sau đó mọi chuyện phát triển ngoài dự liệu của hắn, hắn còn định căn cứ vào mức độ phức tạp để thu phí, kết quả còn chưa đến bước này, mình đã bị ném.

Chào thua luôn, hắn muốn tức cũng không tức nổi, ở một mặt nào đó còn thở phào nhẹ nhõm.

Đạo hữu không chết bần đạo chết, chia buồn với anh bạn nhận án nào.

Nhưng mà hắn không ngờ, một tháng sau, Kiều Khả Nam nhận được điện thoại của Vương Tinh Bình.

Cô vào thẳng vấn đề: “Tôi muốn gặp anh một lát.”

Kiều Khả Nam khách khí: “Tôi đã không còn là luật sư ủy nhiệm của chồng cô.”

Vương Tinh Bình hình như bật cười. “Tôi biết, hôm qua luật sư đến hòa giải không phải là anh.”

“Vậy là ai?” Kiều Khả Nam tò mò.

Vương Tinh Bình: “Lục Hành Chi.”

Kiều Khả Nam trố mắt: “… Cô nói ai cơ?”

“Lục Hành Chi.” Vương Tinh Bình thở dài: “Luật sư của tôi nói phải chuẩn bị tâm lý, người này … khó đối phó.”

_Hết_

Tội thông dâm là án hình sự??? 

Theo tui tìm hiểu trên báo, ở Việt Nam, tội thông gian (vi phạm qui chế 1 vợ – 1 chồng) gây hiệu quả nghiêm trọng như dẫn đến ly hôn hoặc khiến một trong hai người tự sát sẽ bị xử ngồi tù theo luật hình sự. Tuy nhiên, chuyện mỗi gia đình thường phức tạp nên đến nay chỉ bị phạt tiền. Trong truyện Vương Tinh Bình tìm được rất nhiều chứng cứ xác thực nên cô ấy có thể kiện chồng mình vi phạm luật hình sự được hén.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK