Còn chưa kịp phản ứng, anh đã nhấc hắn lên bồn rửa tay, lột quần. Kiều Khả Nam vùng vẫy kịch liệt, đáng tiếc không có hiệu quả ── Lục Hành Chi gần đây bắt đầu tập TRX, nhưng là luyện thân dưới, còn hắn luyện thân trên. “Lục Hành Chi! Dừng lại ngay! Tui mà liệt, sau này lấy ai chơi với anh?!”
Lục Hành Chi tụt quần nhỏ của hắn, cầm thằng con đang bận ngủ đông, bắt đầu liếm từ trên xuống dưới, liếm đến mức sống lưng Kiều Khả Nam tê buốt. “Yên tâm, em không phế được đâu, sao anh nỡ chứ?”
CMN nhưng lời nói và hành động của anh không thống nhất có được không! Kiều Khả Nam nhìn thằng nhỏ trước kĩ thuật điêu luyện của “cha” buông giáp ngẩng đầu, ánh mắt cực kì bi thống: “Con trai … Ba không bao giờ … tin con nữa …”
Mày có biết lát nữa mày sẽ bị đối xử cực kì tàn nhẫn vô tình không con cưu ngu kia!!!!
Đáng tiếc, con nhỏ khó dạy, đầu gà con trơn nhẵn hoạt bát mười phần, được cái lưỡi của anh âu yếm trồi lên, ló đầu say Hi~. Miệng nhỏ mấp máy phun nước, bị anh mút đi. Lục Hành Chi cầm bàn chải đánh răng, cà ở sống lưng một chút, sau đó thay đổi góc độ, cũng coi như thoải mái. Kiều Khả Nam nghĩ, cái kiểu đối xử dịu dàng này … càng ngày càng khiến hắn hãm sâu vào, không thoát ra được.
Lục Hành Chi cuối cùng cũng cảm thấy hài lòng, nhúng một ít nước, cọ qua quy đầu Kiều Khả Nam.
“A …” Kiều Khả Nam run cầm cập, ngón chân co lại.
Lục Hành Chi cười nhẹ: “Thế này mà em cũng sướng? Có phải lần ngồi tù trước bị điều giáo rồi không, hả?”
Móa, chế độ nhập vai của lão phu thê lại bắt đầu rồi: Play phòng giam.
Kiều Khả Nam thở dốc: “Không, không có … Y!”
Đường gân bị bàn chải chà qua, dòng điện từ chân xông lên tới ót, dương v*t Kiều Khả Nam sưng cứng, chất lỏng trào ra từ quy đầu thấm vào bụi rậm, Lục Hành Chi rất tiết kiệm, vùi tay trượt lên, vén áo cậu thanh niên, nhéo một bên vú, tinh tế gảy.
“A …”
Anh nhẹ nhàng cà dương v*t của cậu, thỉnh thoảng còn dùng răng cắn lớp da bên ngoài, lông bàn chải mềm mại không có lực sát thương, liền trở thành đạo cụ tình thú hoàn hảo, bị chà lâu làm hắn mất cảm giác, còn cảm thấy thinh thích. Lục Hành Chi bỏ bàn chải đi, cúi người ngậm vào, eo Kiều Khả Nam run rẩy: “A!!”
Quy đầu hắn tê tê, nhìn bằng mắt thường không thể thấy những vệt đỏ đã bị anh mút vào, ngoài đau còn thấy sướng, nửa thân dưới nóng rẫy, ngứa ngáy khó diễn tả.
Không cần nói, chỉ cần ba phút nữa, hắn sẽ bắn.
“Hư … hư … ư.” Kiều Khả Nam nghiêng mặt sang bên, che ngực thở dốc.
Tinh dịch phun trào không kịp đề phòng, bắn hết vào miệng Lục Hành Chi.
Anh không ngại, quệt mép nuốt xuống, hôn hôn khuôn mặt mướt hồ hôi của Kiều Khả Nam: “Em nhạy cảm thế này, ngàn vạn lần đừng để bị bắt vào tù.”
Kiều Khả Nam giận dữ trừng anh.
Lục Hành Chi quay lại đánh răng, Kiều Khả Nam chật vật nhảy xuống, kéo áo xuống, hồi phục tinh thần bắt đầu bát quái: “Nghe nói tội phạm tình dục sẽ bị cà rách da, chảy máu luôn đúng không?”
Lục Hành Chi: “Bây giờ không còn, bởi vì vấn đề nhân quyền, tội phạm tình dục sẽ được nhốt chung một chỗ, còn chia sẻ kinh nghiệm, không ít kẻ ra tù còn cùng nhau gây án.”
Kiều Khả Nam há hốc miệng, hơn nửa ngày không nói được gì, đừng nói dương v*t, hắn cảm thấy cả xã hội này đều không đáng tin.
Lục Hành Chi nhổ kem, ưu nhã lau miệng: “Trên đời này không tồn tại công bằng tuyệt đối, em chỉ cần làm việc không thẹn với lòng, nếu đã nhận, cố làm cho tốt.”
Kiều Khả Nam cười, hắn bỗng cảm thấy ý thức trách nhiệm của cái nghề “luật sư”. Ngày đầu tiên bước vào phòng làm việc của Lục Hành Chi, anh đã nghiêm túc nói: “Đã thi đậu, từ nay tôi sẽ gọi cậu là Kiều luật sư, hi vọng cậu luôn nhớ mục tiêu của mình, cho đến ngày chính thức đạt được pháp bào.”
Chuyện quá lâu, hắn gần đã như quên, vừa nhớ lại, khuôn mặt nghiêm khắc của anh … và quy đầu, Kiều Khả Nam giật mình, không nghĩ linh tinh nữa. Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy vui, tiếp thu ý kiến, càng khiến hắn nảy sinh cảm giác thành tựu, không nề hà đối mặt công việc.
Thậm chí thù của cha mẹ, hắn cũng tự trả.
Chỉ dựa vào mình.
Kiều Khả Nam cảm thán: “… Có phải em rất ỷ vào anh không?”
Lục Hành Chi: “Chưa đủ.”
Kiều Khả Nam: “Hả???”
Lục Hành Chi xoa đầu hắn: “Anh muốn em mỗi ngày đều ở bên anh, ăn cơm nhờ anh, ngủ ôm ấp anh, lên đỉnh cũng phải dựa vào anh …” Anh vừa nói vừa đụng chạm khắp người Kiều Khả Nam, lần thứ hai làm hắn thở dốc.
“Anh nói thẳng muốn tui liệt luôn đi!” Kiều Khả Nam: “Em nhận nhiều vụ án, đều là người chồng nuôi người vợ, sau đó người vợ bị chiều hư … Ừm … Anh chồng liền ghét …”
Lục Hành Chi cắn môi hắn: “Chồng em là người như vậy sao?”
Kiều Khả Nam cắn lại: “Ai biết …”
Lục Hành Chi hôn một hơi, còn dùng thêm sức, khiến môi hắn chảy máu một chút, anh vừa nhìn đã xót, liếm vết thương cho hắn.
Kiều Khả Nam mỉm cười, hai người anh cắn em em cắn anh. Bỗng nhớ lại mình vốn đang cùng Lục Hành Chi đánh răng, không phải chơi bàn chải cà quy đầu … Hắn ôm lấy người yêu, hôn anh, miệng Lục Hành Chi có vị bạc hà mát lạnh, mấy năm nay anh thay đổi làm hắn càng yêu thương không ngớt, bọn họ ngày càng hòa hợp, không chỉ thân thể, mà bao hàm cả sinh hoạt, công việc, cũng cực kì ăn ý.
Hôn xong, Lục Hành Chi: ” … Những người đó không thể lâu bền, là do có một người trì trệ không chịu tiến lên, chúng ta khác.”
Kiều Khả Nam: “Không sai.”
Bọn họ cùng nhau thay đổi, bất kể lúc nào, học hỏi lẫn nhau, mới có thể đi đến bây giờ.
“Thực ra em không dám ỷ lại, nhưng nếu là anh … Em cảm thấy rất an tâm.”
Cuộc sống về sau, chung quy vẫn là của hai người, hắn không muốn so đo tính toán với Lục Hành Chi, phân ra của em của anh, nhưng cũng không thể coi chuyện đó là đương nhiên.
“Chuyện đó là đương nhiên” – Năm chữ này, đã hủy diệt biết bao gia đình, hắn hiểu điều này hơn người khác, cho nên mới càng để tâm.
Chưa để Lục Hành Chi “thỏa mãn”. Kiều Khả Nam đã trượt xuống, kéo khóa quần, cúi xuống nhìn con trai còn đang ngây ngất giữa chân mình, bỗng sực nhớ ra một chuyện: “… Chờ một chút.”
Lục Hành Chi: “?”
Kiều Khả Nam: “Vừa nãy, anh đánh răng bằng bàn chải nào?”
Lục Hành Chi: “…”
Hay quá, anh cũng quên.