“Ngươi thử một chút xem.” Bắc Tiểu Lôi khẽ nhíu lông mày, nghiêng mắt trừng Dạ Tinh Thần. Không phải một mực muốn thuyết phục nàng làm Vương phi của hắn sao? Hiện tại nàng liền để cho bọn họ nhìn. Xem nàng một nữ tặc Vương phi rốt cuộc có thể đem Vương phủ nhấc lên hay không.
“…”
Dạ Tinh Thần lắc đầu, rũ mắt xuống, che đi tinh quang nơi đáy mắt. Nàng có quy tắc, ta có kế sách. Chẳng có lẽ hắn đấu không lại nàng sao? Vương phi thân ái, nhân tiện để cho nàng nhìn xem thư sinh yếu đuối trong mắt nàng đến tột cùng là yếu đuối hay là mạnh mẽ đây?
“Cái này còn thiếu không nhiều lắm.”
Trông thấy Dạ Tinh Thần giống như thỏa hiệp mà cúi đầu, Bắc Tiểu Lôi thỏa mãn gật gật đầu. Mắt đẹp đảo qua căn phòng vắng lạnh, đôi mi thanh tú chau lại.
“Ta không thích màu xanh, lạnh chết đi. Đổi màu hồng.” Hồng thật tốt a, nhiệt tình, phóng khoáng, giống như lửa ấm áp.
“…”
Dạ Tinh Thần ngẩng đầu nhìn nàng, đã thấy nàng như cũ nhìn mình chằm chằm. Trong lòng thở dài, quên đi. Cuộc sống sau này còn dài mà, trước hết cứ đồng ý nàng. Xem nàng rốt cuộc có thể đem Vương phủ biến thành cái dạng gì? Hoàn toàn thay đổi sao? Hắn nhưng thật ra nghĩ muốn nhìn một lần.
“Người đâu—?“ hướng ra ngoài kêu.
“Vương gia, có gì phân phó?” Gia đinh áo xanh đi đến, cúi thấp đầu.
“Tìm người trang trí lại phòng ngủ của Bổn vương, đem màu xanh toàn bộ đổi thành màu hồng.” Màu sắc đỏ rực như lửa, tựa như Bắc Tiểu Lôi, sức sống bắn ra bốn phía. Tuy rằng có một chút nóng nảy, nhưng lại có vẻ bất đồng với người khác.
“Dạ.” Gia đinh gật đầu, mặc dù nghe Dạ Tinh Thần phân phó như vậy thực rất nghi hoặc. Nhưng quản gia đã giáo huấn, không nên hỏi thì phải ngậm miệng, để tránh chọc giận chủ tử, bản thân gặp tai họa.
“Ân, đi xuống trước đi.” Dạ Tinh Thần hướng gia đinh, phất phất tay.
“Đợi một chút—“ Bắc Tiểu Lôi gọi gia đinh lại, chỉ vào góc tường.
“Đem hoa cảnh nơi đó mang đi cho ta, Bổn Vương phi muốn xếp đặt binh khí ở nơi này.”
Mắt đẹp chớp chớp, này thật là ý kiến hay. Hiện tại mình là Vương phi rồi, muốn vài món binh khí thượng thừa nhất định là không thành vấn đề.
“Cái này—“ Gia đinh chần chừ nhìn vào Dạ Tinh Thần, ở phòng ngủ bày đặt binh khí, có phải rất kỳ quái hay không?
“Ái phi, Vương phủ có kho binh khí.” Dạ Tinh Thần nói, tuy hắn không tập võ, nhưng hoàng huynh hay ban thưởng không ít vũ khí quý báu cho hắn.
“Thật sự?” Bắc Tiểu Lôi vừa nghe, hai mắt chợt phát sáng. “Ở nơi nào, dẫn ta đi nhìn xem.” Kho binh khí? Vừa nghe liền nhiệt huyết sôi trào. Bàn tay mềm nắm chặt lòng bàn tay, nàng hận không thể ngay lập tức bay đến kho binh khí. Tin tưởng bên trong nhất định là có rất nhiều vật phẩm danh tiếng trân quý phi phàm, những đồ này về sau tất cả đều là của nàng.
“Có muốn dùng bữa trưa mới đi hay không?” Dạ Tinh Thần khiêu mi, nàng yêu thích múa đao lộng thương như vậy sao? Có điều, không thể không nói ánh mắt tỏa sáng giờ phút này, thiêu đốt lên tình cảm mãnh liệt của nàng thực rất mê người. Vốn là hai gò má trắng nhiễm lên rặng mây đỏ, con ngươi sáng trong, tựa như tràn đầy nước, càng tỏa ra quyến rũ xinh đẹp.
“Trước tiên nhìn binh khí đã rồi hãy nói.” Bắc Tiểu Lôi kéo Dạ Tinh Thần, đi ra ngoài.
“Vương gia.” Vừa bước ra ngoài cửa lại đụng phải quản gia đang vội vàng chạy tới.
“Chuyện gì?”
“Công công trong cung đến tuyên thánh chỉ.”