“Cuối cùng đã đến.”
Hy Thái hậu cùng nhũ mẫu nhìn nhau cười một tiếng, ném tầm nhìn hướng về phía ngoài cửa.
Dạ Tinh Triệt nhấp nhẹ môi, ánh mắt sâu xa cũng thẳng tắp nhìn vào bên ngoài cửa. Gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, vén lên long bào màu vàng tung bay, vẻ mặt kia lộ ra uy nghi trời sinh của bậc đế vương.
Cơ hồ ba người ở bên trong thiên hô vạn mong, bóng dáng Dạ Tinh Thần cùng Bắc Tiểu Lôi mới xuất hiện ở cửa.
Chỉ thấy Dạ Tinh Thần vẫn bạch y thắng tuyết như cũ, áo bào tung bay, tóc dài đen xõa trên vai, như một thác nước. Ánh sáng mặt trời nhàn nhạt từ ngoài cửa chiếu nghiêng trên người hắn, tóc đen lóe ra ánh sáng xinh đẹp.
Nữ tử bên người Dạ Tinh Thần mặc một bộ váy áo đỏ như lửa, làn váy dài kiều diễm, nổi bật lên dáng người thướt tha mềm mại. Lại nhìn dung nhan của nàng, mặt trái xoan vô cùng tinh xảo, dưới lông mày được khảm đôi con ngươi đen sáng ngời, như hai viên bảo thạch màu đen hấp dẫn lấy ánh mắt mọi người, mũi thanh tú, môi anh đào, má hạnh mặt đào, cổ mảnh mai tuyệt mỹ. Một đầu tóc đen dài vấn lên đỉnh đầu một búi tóc đơn giản mà phiêu dật, tóc còn lại xõa trên vai thơm. Hai bên mai, vài sợi tinh tế rủ xuống, lại tăng thêm mấy phần linh động, hảo một nữ tử tuyệt sắc.
Hy Thái hậu cùng nhũ mẫu nhìn vào Bắc Tiểu Lôi, trong lòng tán thưởng nói. Cũng đối với nàng rất vừa lòng.
Đáy mắt lạnh nhạt của Dạ Tinh Triệt chớp qua một đạo ánh sáng cực nhanh khiến người khác không đoán ra, dung mạo nữ tử này thật sự tuyệt mỹ. Nhưng cũng không phải dung nhan tuyệt sắc kia thu hút hắn, phải biết hậu cung ba nghìn phi tần, người nào không phải là xinh đẹp tuyệt luân. Nhưng các nàng lại có quá nhiều ham muốn, trong mắt đã mất đi phần hồn nhiên trong sáng. Mà nữ tử này chẳng những mắt đẹp trong vắt như suối trong, mà còn có một cỗ khí phách, tiêu sái.
“Thần Nhi, con rốt cuộc đã tới rồi.” Hy Thái hậu cười tủm tỉm hướng phía Dạ Tinh Thần vẫy vẫy tay, chuyện hắn mất tích mấy ngày Hoàng đế vẫn luôn giấu giếm bà, chỉ sợ bà lo lắng.
“Ra mắt mẫu hậu, hoàng huynh.” Dạ Tinh Thần đi lên trước, hướng hai người cúi người.
“Lôi Nhi, nàng cũng thỉnh an mẫu hậu, hoàng huynh đi.” Quay đầu lại hướng Bắc Tiểu Lôi nói.
Bắc Tiểu Lôi không thể không nghe, đôi mắt to sáng ngời đảo qua trên mặt Hy Thái hậu, Hoàng đế. Trong lòng nói, Hoàng đế cũng chỉ như vậy. Tuy rằng bộ dạng khá tuấn, nhưng cả người đều là hơi thở lạnh nhạt cùng ngạo nghễ, khiến người khác có cảm giác không thể tiếp cận. Vẫn là nam nhân của mình có vẻ thoải mái hơn. Mà Hy Thái hậu nha, một bộ dáng vẻ mặt hiền lành, xem ra ở chung sẽ rất tốt.
“Ra mắt Hoàng thượng, Thái hậu.” Khẽ cúi người, cử chỉ tao nhã.
Dạ Tinh Thần có chút kinh ngạc mà nhìn về phía nàng, không nghĩ đến nàng hành lễ thật có khuôn có dạng. Vẻ mặt cũng thích hợp, thoạt nhìn thật giống như tiểu thư khuê các. Nếu không phải sớm biết tính tình của nàng, hắn nhất định sẽ cho là có người nhập vào người nàng rồi.
Mâu quang Bắc Tiểu Lôi quét nhẹ qua Dạ Tinh Thần, đối với hắn nhíu mày. Hừ, nghĩ muốn xem thường Bổn cô nương sao. Đừng tưởng rằng chỉ có những thiên kim danh môn mới hiểu được lễ nghi, Bắc Tiểu Lôi nàng thật sự muốn giả bộ so với những người kia càng giống hơn.
“Tốt, tốt.” Hy Thái hậu vừa lòng gật đầu, quả nhiên là dung mạo, dáng vẻ đều không tồi, cùng với Thần Nhi thật sự là trời sinh một đôi. “Mau đứng lên đi.”
Môi mỏng Dạ Tinh Triệt câu lên, lộ ra một nụ cười hứng thú, đôi mắt thâm thúy không bỏ qua ánh mắt giao nhau giữa Bắc Tiểu Lôi và Dạ Tinh Thần, xem ra nữ tử này thật sự rất thú vị.
“Tạ ơn Thái hậu, Hoàng thượng.” Khẽ phúc thân, đứng ở bên người Dạ Tinh Thần.
“Đều ngồi xuống a.” Hy Thái hậu hướng bọn họ vẫy vẫy tay. “Thần Nhi, mẫu hậu thật sự rất cao hứng. Con cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi, nguyện ý lập phi.”
“Khiến mẫu hậu lo lắng.” Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Dạ Tinh Thần lộ vẻ tươi cười, hướng Hy Thái hậu chắp tay, mang theo vài phần tinh nghịch.