Mục lục
Vương Phi Cường Hãn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đại tiểu thư.”

“Lôi Nhi.”

“…”

Mọi người bất chấp đám người áo đen đang biến mất, thu hồi binh khí, đều chạy về phía Bắc Tiểu Lôi.

“Cảm ơn huynh đài.”

Dạ Tinh Thần nói cảm ơn với Tả Quân Mạc, tiếp nhận Bắc Tiểu Lôi từ trên tay hắn. Một đôi con ngươi thâm thúy tràn đầy thương xót, sớm biết như vậy thì hắn đã không tiếp tục giấu giếm chuyện mình biết võ công, cũng sẽ không để Bắc Tiểu Lôi bị thương.

“Mẫu thân, mẫu thân…”

Trên xe ngựa, Tả Hữu Tinh ôm lấy Tả Hữu Nguyệt đi ra ngoài. Tả Hữu Nguyệt nhìn thấy Bắc Tiểu Lôi không có sức sống nằm ở trên tay Dạ Tinh Thần, đầu nhỏ lập tức nhớ tới một màn kia khi mẹ ruột qua đời, sợ hãi trong tiềm thức lại dâng lên, nó sẽ không mất đi mẫu thân nữa chứ? Khuôn mặt nhỏ phấn nộn ngân ngấn nước, hai mắt thật to hoảng sợ nhìn vào bọn họ.

“Nguyệt Nhi.” Lưng Bắc Tiểu Lôi dựa vào Dạ Tinh Thần, vươn tay về phía Tả Hữu Nguyệt, có chút đuối sức mở miệng, tích, tiêu này bắn thật là chuẩn, hiện tại nàng cảm thấy máu huyết phần bụng đang không ngừng chảy ra bên ngoài, sinh mệnh cứ dần dần trôi đi.

“Mẫu thân.”

Tả Hữu Tinh mím môi không nói một câu. Thân nhỏ của Tả Hữu Nguyệt giãy giụa từ trong lòng ca ca trượt xuống dưới, chạy đến trước mặt Bắc Tiểu Lôi.

“Mẫu thân…” Nó vẫn gọi không ngừng, trong đôi mắt thật to lấp lánh nước mắt.

“Ngoan, đừng sợ.” Bắc Tiểu Lôi cảm thấy một trận tê dại ở tay, ngay cả khí lực ngẩng đầu vuốt ve đầu nhỏ của Nguyệt Nhi cũng không có.

“Không xong, trên tiêu có độc.”

Tiểu Kim nhìn thấy máu huyết chảy ra từ phần bụng của Bắc Tiểu Lôi biến thành màu đen, lập tức kêu lên thất thanh.

Mọi người nhìn lên, không thể như vậy. Chỉ thấy máu đen kia đã đem xiêm y đỏ hồng của nàng nhuộm thành màu đen, tàn phá bừa bãi chảy xuống, mọi người nhìn mà kinh hãi run rẩy, vạn lần không ngờ người áo đen kia lại bắn ra tiêu độc.

Dạ Tinh Thần ôm chặt lấy Bắc Tiểu Lôi, hai tay gắt gao nắm chặt, chỉ sợ buông lỏng tay thì có thể khiến cảm xúc trong lòng bùng nổ. Con ngươi thâm thúy nhìn vào khuôn mặt tinh xảo kia của nàng, đôi mắt sáng ngời trước kia đã dần mất đi sắc thái, khuôn mặt trắng bệch hiện lên màu xanh không bình thường, môi anh đào kiều diễm ướt át cũng lộ ra màu đen. Xem ra độc tố từ phần bụng đã bắt đầu lan ra rồi, rốt cuộc là loại độc gì mà lại lợi hại như vậy?

“Vương gia, có phải nhổ tiêu ra cho tiểu thư không?”

Tiểu Ngân ngẩng đầu lên, nhìn Dạ Tinh Thần hỏi. Nhìn thấy Bắc Tiểu Lôi vẫn luôn hào hứng trong nháy mắt mất đi sắc thái, trong lòng bọn họ đều rất khí chịu.

“Không thể nhổ.” Dạ Tinh Thần lắc lắc đầu, trên khuôn mặt tuấn mỹ vô trù vô cùng ngưng trọng. Chỉ sợ nhổ ra rồi, Bắc Tiểu Lôi lại càng lành ít dữ nhiều. Mâu quang nhìn vào Bắc Tiểu Lôi, xem ra phải mau chóng đi tìm đại phu giải độc cho Bắc Tiểu Lôi mới được.

“Chúng ta phải tranh thủ trở về, tìm đại phu giải độc cho Lôi Nhi.”

Nói xong, tầm mắt rơi vào trên người hai hài tử, thấy Tả Hữu Tinh mím môi nhìn Lôi Nhi, mà Tả Hữu Nguyệt lại vẫn tràn đầy nước mắt, trong lòng lại càng khó chịu. Ôm lấy Bắc Tiểu Lôi, Dạ Tinh Thần nhìn vào bốn người Kim, Ngân, Tài, Bảo nói.

“Tiểu Kim, Tiểu Ngân, các ngươi mang theo tiểu thế tử, tiểu quận chúa hồi phủ trước.” Hiện tại Lôi Nhi đã bị thương, hai hài tử càng không thể lại xảy ra chuyện. Nếu không đợi đến khi Lôi Nhi tỉnh lại thì chỉ sợ nàng sẽ càng thêm lo lắng.

“Ta và các ngươi cùng đi.” Tả Quân Mạc mấp máy môi, đột nhiên lên tiếng. Chẳng biết tại sao, nhìn thấy Bắc Tiểu Lôi cơ hồ không còn sinh khí, tâm tình của hắn cũng trở nên trầm trọng.

“Huynh đài là?” Lúc này Dạ Tinh Thần mới nhớ tới, bọn họ vẫn luôn xem nhẹ sự có mặt của những người khác.

“Tại hạ Tả Quân Mạc, là cậu của Tinh Nhi và Nguyệt Nhi.”

Hai đứa nhỏ không phải cô nhi sao? Như thế nào lại xuất hiện thêm một người cậu rồi?

Tuy rằng Dạ Tinh Thần khó hiểu, nhưng hiện tại quan trọng nhất là giải độc cho Lôi Nhi. Những chuyện khác sau này hãy nói, vì thế hắn gật đầu, nói với Tả Quân Mạc.

“Vậy được, Tả huynh cũng cùng chúng ta trở về phủ đi. Việc này không thể chậm trễ, chúng ta đi thôi.”

“Vương gia đã trở lại.”

Quản gia vẫn còn dẫn người chờ đợi ở trước cổng Vương phủ, từ xa xa đã nhìn thấy Tiểu Kim, Tiểu Ngân ôm tiểu thế tử, tiểu quận chúa chạy tới, phía sau là mấy người Dạ Tinh Thần. Tốc độ của bọn họ thật nhanh, tóe lên cát bụi.

Đoàn người ở trước Vương phủ thì dừng lại, Dạ Tinh Thần ôm Bắc Tiểu Lôi nhảy xuống ngựa. Thẳng tắp xông vào trong Vương phủ, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy lo lắng.

“Vương phi đây là bị làm sao vậy?”

Đám người quản gia nhìn vẻ mặt Dạ Tinh Thần lo lắng ôm Bắc Tiểu Lôi lao đến, một thân áo trắng hơn tuyết bị nhuộm đỏ thành mảng lớn, mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập trong không khí. Bọn họ nhất thời cả kinh, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

“Nhanh chóng đi mời ngự y trong cung.”

Dạ Tinh Thần cũng không trả lời câu hỏi của quản gia, sau khi lướt qua trước mặt quản gia liền bỏ lại một câu, ôm lấy Bắc Tiểu Lôi chạy về phía phòng ngủ. Phía sau, Kim, Ngân ôm Tả Hữu Tinh, Tả Hữu Nguyệt, còn Tài, Bảo thì dẫn theo mấy người Tả Quân Mạc cũng vội vàng đi theo, sắc mặt đều ngưng trọng.

Quản gia sửng sốt, sau một lúc mới lấy lại tinh thần. Xem bộ dáng Vương phi hẳn là đã xảy ra chuyện rồi, nhớ đến một mảnh máu huyết chói mắt kia, hắn nhanh chóng hốt ha hốt hoảng cho người đi hoàng cung mời ngự y.

Hoàng cung

Mái cong lưu ly, rường cột chạm trổ. Ánh mặt trời tinh tế khoan khoái nhảy múa trên mái ngói lưu ly, tâm tình vui vẻ hóa thành ánh sáng ngọc rực rỡ. Mùi hoa tản khắp bốn phía, bướm bay chim hót.

Dạ Tinh Triệt mới buông tấu chương trên tay, liền nghe thấy ngoài cửa truyển đến một trận tiếng bước chân rối loạn. Sau đó tiếng của thái giám tổng quản lanh lảnh vang lên, xé toang sự yên tĩnh trong phòng.

“Hoàng thượng, Hoàng thượng, không hay rồi, không hay rồi.”

Thái giám tổng quản kích động mở cửa ra, bóng dáng màu xanh xuất hiện ở trong ngự thư phòng, ánh mặt trời phía sau hắn nghiêng nghiêng chiếu vào, tản ra xán lạn cả phòng.

“Chuyện gì? Hốt ha hốt hoảng như vậy?” Dạ Tinh Triệt lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, giọng nói không được tốt.

“Nô tài vô lễ rồi, Hoàng thượng thứ tội.” Bùm một tiếng, thái giám tổng quản sau khi nghe thấy giọng nói không vui của Dạ Tinh Triệt liền nhanh chóng quỳ trên mặt đất.

“Được rồi, đứng lên đi. Trước nói xem là chuyện gì mà khiến ngươi kích động như thế này hả?” Mâu quang liếc qua hắn, ngày thường không phải rất trầm ổn sao?

“Khởi bẩm Hoàng thượng, mới vừa rồi người của Tiêu Dao Vương phủ đến mời ngự y. Nói là chủ tử Vương phủ xảy ra chuyện.” Thái giám tổng quản nhanh chóng bẩm báo nói, Tiêu Dao Vương gia này chính là bào đệ mà Hoàng thượng vô cùng sủng ái. Nếu như có một cái vạn nhất, vậy thì thật sự là muốn rơi đầu a.

“Cái gì?” Dạ Tinh Triệt vừa nghe, sắc mặt chợt cả kinh, bỗng chốc đứng lên, động tác mạnh mẽ, thậm chí tấu chương trên bàn cũng ném xuống đất.

“Có nghe rõ là ai xảy ra chuyện không?” Chủ tử của Vương phủ không chỉ có Thần và Bắc Tiểu Lôi, còn có hai hài tử bị mất tích. Không biết rốt cuộc là người nào? Bất kể là ai, hắn cũng không có cách nào bình tình nổi. Nếu như là Thần xảy ra chuyện, hắn tự nhiên là lo lắng không thôi; nếu như là Bắc Tiểu Lôi, hắn cũng không thể bình tĩnh. Còn nếu như là nói hai hài tử, chỉ sợ Vương phủ đã làm náo loạn rồi.

“Nô tài không rõ ràng lắm, người đến cũng không nói rõ ràng vị chủ tử ấy là ai?” Thái giám tổng quản cúi thấp đầu trả lời.

“Nô tài ngu xuẩn, xem ngươi lo liệu được chuyện gì.” Dạ Tinh Triệt hung hăng liếc hắn một cái, vung áo bào đi ra ngoài. “Gọi ngự y, đi Tiêu Dao Vương phủ một chuyến cùng Trẫm.”

“Vâng.” Thái giám tổng quản đáp, cũng nhanh chóng đi theo.”

Một lúc sau, long ỷ của Hoàng đế đi về phía Tiêu Dao Vương phủ. Một cỗ kiệu đỉnh màu xanh ngọc đi theo phía sau, bên trong kiệu chính là ngự y chức cao nhất của Thái Y Viện Dạ Liêu quốc Tôn Trọng Ly.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK