Thái giám tổng quản cầm phất trần, vội vàng chạy vào ngự thư phòng.
Mặt trời ở trên cao tươi cười chiếu xuống ánh nắng chói mắt, gió thổi qua cũng mang theo nhiệt độ, không khí oi bức.
“Gọi cái gì?”
Dạ Tinh Triệt lạnh lùng liếc nhìn thái giám tổng quản, chuyện vụn vặt nhiều khiến tâm tình của hắn càng trở nên lạnh nhạt.
Bùm, thái giám tổng quản quỳ xuống, mồ hôi rỉ ra trên trán, rõ ràng là trời rất nóng, thế nhưng hắn lại cảm thấy toàn thân rét run, giống như rơi vào hầm băng.
“Khởi bẩm hoàng thượng, Tiêu Dao Vương phủ truyền đến tin tức, vương phi đã tỉnh lại rồi.” Hắn cúi thấp đầu, hiểu rõ hoàng thượng bực bội đều bởi vì lo lắng chuyện của vương phi, tuy biết như vậy nhưng nếu lo lắng vượt quá ranh giới là không đúng, nhưng không cách nào khuyên giải để hoàng thượng có thể vui vẻ một chút a.
“Cái gì?” Dạ Tinh Triệt ném tấu chương trên tay, mắt đen thẳng tắp nhìn vào thái giám tổng quản.
“Ngươi nói vương phi tỉnh lại rồi?” Hắn không nghe lầm chứ.
“Đúng vậy.” Thái giám tổng quản thấy vẻ mặt kích động của hoàng đế, thầm thở dài.
Ba một tiếng, tấu chương trên bàn rơi xuống đất. Thân ảnh màu vàng nhoáng lên, một trận gió thổi qua. Thái giám tổng quản nhìn lại đã không còn thấy bóng dáng Dạ Tinh Triệt đâu.
“Hoàng thượng, hoàng thượng…”
Hoàng thượng không thể cứ xuất cung như vậy a? Một thân long bào minh hoàng, cho dù là ai cũng có thể biết thân phận của người. Nếu lỡ đụng phải loạn dân thì phải làm sao bây giờ? Thái giám tổng quản cầm phất trần hốt ha hốt hoảng chạy ra ngoài, vừa phất tay với thị vệ.
“Mau, mau đi theo bảo hộ hoàng thượng.”
“Vâng, tổng quản.” Mấy thị vệ nhận lệnh, nhanh chóng đuổi theo Dạ Tinh Triệt.
Một lúc sau, bóng dáng mấy người cũng biến mất.
Thái giám tổng quản thở hổn hển, nhìn phương hướng bọn họ rời đi.
“Tổng quản, ngươi đây là đang làm cái gì vậy?”
Hoàng hậu Thượng Quan Mị đi tới, tuy ngày ấy ở Tiêu Dao Vương phủ phát sinh chuyện không vui với Dạ Tinh Triệt, nhưng nàng vẫn không muốn buông bỏ, cũng không cam lòng buông bỏ. Nàng đem toàn bộ khổ hận nuốt vào trong lòng, miệng vẫn cười như cũ. Ngày ấy, cứ coi như chỉ là một cơn ác mộng đi.
“Hoàng hậu kim an.” Thái giám tổng quản hành lễ với Thượng Quan Mị.
“Miễn lễ.” Thượng Quan Mị vung tay lay động áo bào. Trâm phượng trên đầu cũng đung đưa theo độ cung xinh đẹp.
“Hồi nương nương, hoàng thượng đã đi Tiêu Dao Vương phủ rồi.” Thái giám tổng quản không dám giấu giếm nàng, lại nói những người khác đều đã thấy, có giấu cũng không được.
Con ngươi hoàng hậu trở nên buồn bã. Hắn lại đi Tiêu Dao Vương phủ rồi, chẳng lẽ lại đi nhìn nữ nhân kia sao? Ngón tay đeo hộ giáp màu vàng nắm chặt đâm vào lòng bàn tay, nàng lại không cảm thấy đau đớn, giống như tất cả cảm giác đều chết lặng. Mỗi lần chờ mong là một lần thất vọng, hắn rốt cuộc đặt thê tử của mình ở chỗ nào hả?
“Chẳng lẽ thương thế của vương phi có biến hóa à?” Nàng rất bội phục mình bây giờ còn có thể như không việc gì mà hỏi.
“Bẩm nương nương, Tiêu Dao Vương phủ truyền lời, độc của vương phi đã được giải rồi.”
“Thật sự?” Mệnh của nữ nhân kia thật lớn. Bởi vì nàng ta vừa mới được giải độc, hắn liền khẩn trương chạy tới ư. Hắn tựa hồ đã quên nàng ta là đệ muội của hắn, càng đã quên nàng ta là vợ của thần tử hắn. Ha ha, hắn cứ như vậy không để ý tới sao? Có thể sẽ có một ngày kia, vì nàng ta mà không để ý đến tam cương ngũ thường đón nàng ta tiến cung không?
“Vậy thì thật đáng mừng.” Mặt không chút biến đổi nói.
“Vâng.” Thái giám tổng quản cúi đầu đáp.
Mặt trời trên cao tựa hồ bị mây đen che lại, tâm tình Thượng Quan Mị rơi xuống đến cực điểm. Nàng phất tay, xoay người rời đi.
Đằng sau, thái giám tổng quản vung phất trần nói.
“Cung tiễn hoàng hậu nương nương.”
Từ Ninh cung
Cửa sổ rộng mở, gió nhẹ thổi vào, bí mật mang theo mùi hoa, bức rèm che tinh tế đung đưa theo gió.
“A, chiếu tướng.”
Bên bàn dài, Tuyết Hàm quận chúa phụng bồi thái hậu chơi cờ. Môi anh đào khẽ mở, nở một nụ cười yếu ớt. Cho dù là ai cũng không đoán ra được nàng từng có bộ dáng sụp đổ, từng có hận ý tràn đầy trong mắt…
Ngày ấy, lời nói tàn nhẫn của Dạ Tinh Thần làm cho nàng run sợ, nhưng khi đau lòng đi qua, nàng đem toàn bộ hận trút lên người Bắc Tiểu Lôi. Nàng biết cô cô không thích Bắc Tiểu Lôi, mà đó chính là lợi thế lớn nhất của nàng. Nàng không tin mình càng lấy được sự yêu thích của cô cô, ở bên tai người thổi gió, để người càng thêm chán ghét Bắc Tiểu Lôi, nữ nhân kia còn có thể hung hăng được bao lâu? Chiếm lấy Thần ca ca được bao lâu?
Sớm hay muộn Thần ca ca cũng sẽ thuộc về nàng.
“Hàm Nhi, kỳ nghệ tiến bộ không ít a.” Thái hậu cười tủm tỉm nhìn Tuyết Hàm.
“Đâu phải, là cô cô nhường Hàm Nhi thôi.” Tuyết Hàm cười theo.
“Hoàng hậu giá lâm—“
“Hoàng hậu tới rồi.”
Nghe thấy tiếng thái giám bẩm báo, thái hậu và Tuyết Hàm đều nhìn phía cạnh cửa, quả nhiên nhìn thấy Thượng Quan Mị mặc một bộ váy áo xanh nhạt khẩn thiết đi đến.
“Tham kiến mẫu hậu.” Thượng Quan Mị phúc thân vấn an thái hậu, sau đó lại hướng Tuyết Hàm mím môi cười khẽ. “Tuyết Hàm muội muội cũng ở đây a.”
“Ra mắt hoàng tẩu.” Tuyết Hàm cũng phúc thân với Thượng Quan Mị.
“Được rồi, hai người không cần khách khí, đều là người trong nhà cả. Hoàng hậu, ngươi cũng ngồi đi.” Thái hậu cười nói.
“Tạ thái hậu.” Hoàng hậu ngồi xuống một bên.
“Hoàng hậu, ngươi tới là có chuyện gì sao?” Thái hậu hỏi, buổi sáng nàng đã tới vấn an rồi.
“Thần thiếp…” Thượng Quan Mị nhìn thái hậu, muốn nói lại thôi.
“Sao vậy?” Thái hậu nhíu mày nhìn nàng. “Hoàng hậu muốn nói gì à?”
Bùm một tiếng, hoàng hậu đột nhiên quỳ xuống trước mặt thái hậu.
“Hoàng hậu, ngươi đang làm cái gì vậy?” Thái hậu nhíu mày càng sâu.
“Hoàng tẩu, có lời gì thì đứng lên rồi nói.” Tuyết Hàm quận chúa nhanh chóng chạy đến đỡ hoàng hậu.
“Không, thần thiếp sợ nói những lời này sẽ làm cho thái hậu tức giận.” Thượng Quan Mị không đứng dậy.
“Ngươi—“ Thái hậu trừng mắt nhìn nàng, nhưng trong lòng lại tò mò.
“Vậy ngươi cứ như vậy mà nói đi.”