Hai đạo bóng dáng linh hoạt lướt qua sườn núi, chạy thẳng đến sơn trại Đằng Phong. Một trắng một đen, tay áo tung bay, tóc đen lay động. Tốc độ như thiểm điện , nhanh đến mức không giống như người thường có thể làm được.
Hai người vào không từ cửa chính sơn trại, ngược lại từ một góc thôn xóm phi thân tiến đến. Nhưng hai đạo bóng dáng, sau khi hạ xuống, vô cùng sửng sốt.
“Phu quân, đây là sơn trại của chúng ta sao?”
Nữ tử trung niên tuổi chừng bốn mươi nói chuyện, nhưng rõ ràng vẫn nhìn ra được phong hoa tuyệt đại như xưa. Một đầu tóc dài buộc lên đơn giản, không thấy nửa sợi tóc bạc, áo choàng sa y lam nhạt, bên trong một bộ váy áo trắng như tuyết, càng nổi bật lên dáng vẻ xinh đẹp mềm mại. Chỉ thấy con ngươi như ngọc lưu ly nhìn chăm chú chữ hỷ màu đỏ trước mắt đang bay theo gió, đôi môi anh đào không điểm mà đỏ thắm khẽ nhếch, có vẻ có chút kinh ngạc.
Nam nhân bị hỏi cũng là vẻ mặt ngạc nhiên, hắn một bộ trang phục màu đen, ngũ quan hào phóng, thân hình thẳng tắp có chút cứng ngắc, hiển nhiên bị tình hình trước mắt làm cho không phản ứng kịp.
“Có ai thành thân sao?” Trái lại, hắn nhìn vào nữ tử hỏi.
Nữ tử lắc đầu, nàng nếu như biết còn hỏi hắn sao?
“Có điều, không phải chúng ta ở trong viện sao?” Thành thân? Bên trong trừ bỏ nữ nhi , sẽ không là bọn họ tiếp tục thành thân lần nữa đi?
Hai người đưa mắt nhìn nhau, không nói lời nào.
“Nếu không, chúng ta vào xem?” Nữ nhân nhíu mày, đề nghị nói.
“Đi thôi.” Nam tử gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy.
Chi két—
Hai người đẩy cửa viện có chữ hỷ đỏ chót dán phía trên, kết quả sau khi đẩy cửa ra, tường bích, cửa sổ trong viện đều dán chữ hỷ thật to giống nhau. Hai người nhìn xong thoáng giật mình, xem ra thật sự có người thành thân rồi. Trước về phòng của mình thay y phục bị nhiễm sương sớm ẩm ướt ở trên người, sau đó mới hướng phòng nữ nhi đi đến.
Nam nhân vươn tay ra, muốn gõ cửa.
“Hư, từ từ…” Nữ nhân hạ giọng, ngăn cản hắn. “Lặng lẽ vào xem.” Vạn nhất không có việc gì, hắn gõ không phải là quấy rầy giấc ngủ của nữ nhi sao?
“Được.” Nam nhân gật đầu.
Hai người nhẹ nhàng đem cửa phòng mở ra, kết quả vừa vào liền ngửi thấy mùi rượu nồng đậm. Sắc mặt hai người trầm xuống. Cái nha đầu này cư nhiên dám nhân lúc bọn họ đi vắng uống trộm rượu. Hai người nhìn lại, ngay lập tức cảm thấy nơi này có cái gì đó không đúng. Trong khuê phòng nữ nhi tại sao lại bố trí giống như phòng tân nương, chẳng những bốn phía dán đầy chữ hỷ đỏ chót đốt lên ánh mắt của bọn họ, trên bàn còn có bầu rượu, hạt sen, đậu phộng, táo đỏ, long nhãn, này, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?
Trái tim thùng thùng nhảy lên, bọn họ cùng chăm chú nhìn vào mắt nhau thấy được tin tức không tốt. Ánh mắt cơ hồ có chút bất an mà hướng bên giường nhìn lại, đã thấy trên mặt đất cạnh giường giá y tân lang, tân nương lộn xộn chất đống lên.
Hai người hít vào một tiếng, nhẫn nhịn, nam tử thúc giục nữ nhân tiến lên coi.
Nữ nhân nuốt nuốt nước miếng, từng bước một hướng giường đi đến. Đứng cạnh chiếc giường thì nhắm mắt lại, đột nhiên đem cái màn vén lên. Sau đó mở to mắt nhìn, hai mắt nhất thời trừng trừng lên. “A—“
Một tiếng kêu sợ hãi kinh thiên động địa, thiên, nàng, nàng nhìn thấy gì? Nàng cư nhiên lại có thể nhìn thấy con gái của mình bị một người nam nhân ôm lấy, bọn họ đều lộ ra nửa người trên. Này, đây không phải là tuyên bố bọn họ đã làm chu công chi lễ rồi sao?
Nam nhân vừa nhìn, mày rậm nhíu lại, mắt to trừng lớn, đi nhanh bước qua, thằng nhãi này ở đâu ra lại dám chiếm tiện nghi nữ nhi của Bắc Phong Phi hắn. Trong cơn thịnh nộ, hắn không còn nhớ đến chữ hỷ được dán khắp phòng.
“Các ngươi, thức dậy cho ta.” Hắn để thê tử che lại thân thể cho nữ nhi, đứng ở bên giường hướng hai người trên giường rít gào.
“Ân—“
Bắc Tiểu Lôi trên giường ưm một tiếng, nhíu mày. Tựa hồ bị thanh âm như tiếng chuông của hắn quấy rầy, nghiêng người tiếp tục đi vào giấc ngủ.
Bao bọc lấy nàng, Dạ Tinh Thần cảm giác được động tác của nàng, hai tay không tự chủ đem nàng ôm càng chặt hơn.
Tê—
Phu phụ Bắc Phong Phi nhìn thấy càng thêm nổi trận lôi đình, tên tiểu tử thúi này cư nhiên lại còn dám càn rỡ như thế.
“Ngồi dậy cho ta.”
Đại chưởng Bắc Phong Phi đặt ở bên miệng, lại một trận rống.
“Sét đánh sao?”
Dạ Tinh Thần càu nhàu một câu, mơ mơ màng màng trở mình ngồi dậy. Hắn vốn thích ngủ, ai không biết lại đánh địa lôi ầm ĩ hắn. Hắn khẽ lật ngồi dậy không vội vàng, chăn mỏng từ trên người trượt xuống, lộ ra cơ thể cường tráng, khuôn mặt tuấn mỹ ít người bì kịp, lười nhác mang theo mơ màng đáng yêu, làm cho Nam Thi Phượng cũng nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, nam nhân hảo tuấn.
Bắc Phong Phi vừa nhìn, khuôn mặt chợt đen, đối với Dạ Tinh Thần lại càng chán ghét, hướng hắn rít gào một tiếng: “Tiểu tử chết tiệt, mở to mắt ra, nhìn xem một chút rốt cuộc có phải là sét đánh hay không?”
Dạ Tinh Thần nghe vậy mơ hồ mở mắt, nhưng lại bị dọa đến thân mình nghiêng về phía sau. Ngay cả cơn buồn ngủ cũng bị kinh sợ làm chạy mất vài phần. Khi nào thì trước giường lại có hai người đứng, xem nam nhân này, khuôn mặt dữ tợn, rất là dọa người. Còn nữ nhân tuy rằng rất đẹp, nhưng sắc mặt cũng không được tốt cho lắm.
“Các ngươi là ai?” Hắn nhìn chăm chú hai người, nhưng tay lại không để lại dấu vết che chở cho Bắc Tiểu Lôi.
“Ai đang rống a, có để cho người ta ngủ hay không?” Ân ái một đêm, Bắc Tiểu Lôi cũng cực kỳ mệt mỏi, thật vất vả mới có thể ngủ được trong chốc lát. Hiện tại bên tai lại truyền đến giống như tiếng sấm, nàng có muốn cũng không thể nào tiếp tục đi vào giấc ngủ. Vươn tay lên, vung vào tay Dạ Tinh Thần, chính là bỗng nhiên rống lên.
Khuôn mặt Bắc Phong Phi càng thêm đen, cái nha đầu này cũng đã bị người ăn, vẫn còn ở đó mà mơ hồ.
“Nha đầu chết tiệt, mau dậy đi, cha của ngươi đã trở về.” Mắt to trừng Bắc Tiểu Lôi, hận không thể túm lấy nàng lắc một trận.
“Cha?”
Bắc Tiểu Lôi vừa nghe đúng là thanh âm của cha, đột nhiên ngồi dậy, nhưng lại cảm thấy thân thể một trận bủn rủn, còn không chú ý kêu thất thanh. Ánh mắt lại nhìn vào khuôn mặt đen lại của phu phụ Bắc Phong Phi, tức khắc lại kêu to một trận. “A, cha mẹ, tại sao các người lại ở chỗ này?”
“Chúng ta nếu như không trở lại, còn không biết nữ nhi của mình bị người lừa đi rồi.” Bắc Phong Phi nói xong, lại trừng mắt nhìn Dạ Tinh Thần.
“Cha đang nói cái gì?” Bắc Tiểu Lôi mơ hồ mà quay đầu lại, ánh mắt nhất thời cứng đờ. “Xú thư sinh, ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Thì ra nàng đem chuyện thành thân tối qua quên sạch.
Trong lúc bọn họ nói chuyện với nhau, Dạ Tinh Thần đã hiểu ra hai người đứng trước giường là đương gia của sơn trại Đằng Phong, cha mẹ của Bắc Tiểu Lôi, cũng là nhạc phụ nhạc mẫu của hắn, tuy rằng gặp mặt như thế này rất xấu hổ, nhưng hiện tại lại nghe Bắc Tiểu Lôi đã quên hết chuyện tối ngày hôm qua, không khỏi giương môi, miễn cưỡng cười một tiếng. “Thân ái, nàng quên ngày hôm qua chúng ta đã thành thân rồi sao?”