• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ồn ào quá, kéo hẳn ta xuống.”

Tần Tử Mặc khoát tay, liếc nhìn Tiết Ninh.

Tiết Ninh lập tức bước tới tóm lấy tên hộ vệ, kéo hắn ta ra khỏi Nội các.

“Hỗn xược!”

Hứa Lương hét lớn và bước tới ngăn cản.

Lúc này, Tăn Tử Mặc nhìn chằm chằm ông ta.

Trong phút chốc, nhiệt độ của toàn bộ Nội các giảm mạnh, không khí như đóng băng.

Hứa Lương và những quan viên khác đều trợn mắt há hốc mồm, linh hồn run rẩy, sững sờ tại chỗ, bất động.

Đây là đôi mắt quái quỷ gì vậy?

Mọi người dường như bị vực sâu nuốt chửng, không nhìn thấy dấu vết của ánh sáng mặt trời, lạnh lẽo và bóng tối bao trùm trái tim họ.

Đám người Tiết Ninh giật mình, sau đó họ nhanh chóng tóm lấy tên hộ vệ rồi ném hắn ta ra ngoài cổng của Nội các.

Khi Tần Tử Mặc quay đi, quần áo của mọi người đều ướt đẫm mồ hôi lạnh, cổ họng cuộn lên cuộn xuống, nuốt nước miếng.

“Hứa đại nhân đến Nội các ta là vì chuyện gì?”

Tần Tử Mặc lại ngồi xuống, dáng vẻ thuận theo. đám người.

Hứa Lương sửng sốt một chút, cố làm cho mình bình tĩnh lại nói: "Hy vọng Tăn đại nhân có thể giao người cho Đại Lý Tự của ta xử lý và thẩm vấn”

“Chẳng lẽ gần đây Hứa đại nhân không vào triều, không còn thông suốt tin tức rồi ư?"

Tăn Tử Mặc hỏi ngược lại.

"Lời này có ý gì?"

Hứa Lương vừa mới bị ánh mắt của Tân Tử Mặc làm cho giật mình, thái độ đã cải thiện rất nhiều, cũng không dám cứng rắn.

“Ta là người đứng đầu Nội các, đứng hàng tam công, quan nhất phẩm. Nội các có quyền giám sát mọi quan chức, hiểu chưa?”

Tân Tử Mặc trầm giọng nói.

“Cái này.." Sao Hứa Lương lại không biết chuyện này, nhưng ông ta lại không nuốt trôi khẩu khí này, cảm thấy mình và Đại Lý Tự đã bị vũ nhục và chà đạp.

“Hy vọng Hứa đại nhân hiểu được điểm này, bản quan là đại thần nhất phẩm đương triều.”

Tần Tử Mặc rất ghét tính cách sĩ diện và cố hủ của Hứa Lương, cho dù Hứa Lương không tham ô nhận hối lộ nhưng cũng đã gián tiếp gây ra sai lầm lớn.

“Tần đại nhân, nước kinh thành rất sâu, tứ cố vô thân cũng không phải là chuyện tốt gì”

Hứa Lương không có lá gan đánh Tần Tử Mặc, chỉ có thể uy hiếp hẳn một cách mơ hồ.

Hơn nữa Hứa Lương cố ý vô tình tiết lộ mình có thể giúp đỡ Tân Tử Mặc, hi vọng Tân Tử Mặc có thể nể. mặt ông ta

“Nước ở kinh thành rất sâu. Cách đây không lâu có người đã nói với ta điều này”

Tân Tử Mặc không đồng ý: “Hứa đại nhân, khi đối mặt với cùng một vấn đề, ta vẫn đưa ra câu trả lời giống nhau. Nước ở kinh thành này dù sâu đến đâu cũng không thể nhấn chìm được ta”

“Ngươi.... giỏi lắm!"

Hứa Lương nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng chỉ có thể hừ lạnh.

Hứa Lương định xoay người bước đi, không chịu nổi cục tức này.

“Đợi đã”

Tân Tử Mặc gọi Hứa Lương, nói: "Hứa đại nhân đả thương người của Nội các ta, lại đập nát cổng của Nội các, định cứ thế mà rời đi sao?”

“Ngươi muốn thế nào?"

“Định giam giữ cả bản quan luôn à?”

Hứa Lương hỏi.

“Đương nhiên không phải vậy, ta chỉ muốn Hứa đại nhân bồi thường chút tiền thuốc men và chỉ phí sửa chữa mà thôi

Tần Tử Mặc trầm ngâm một lát, sau đó khẽ cười nói: “Không nhiều lắm, bồi thường tám ngàn lượng là đủ rồi."

“Hoang đường!"

Hứa Lương suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.

“Nếu hôm nay Hứa đại nhân không bồi thường, ta sẽ bẩm báo chuyện này với quân thượng. Khi đó sẽ không đơn giản là mất đi tám ngàn lượng nữa đâu”

Tần Tử Mặc tuyên bố rõ là muốn hãm hại Hứa Lương, ai kêu Hứa Lương tỏ vẻ cao cao tại thượng, hắn muốn giáng cho ông ta một đòn.

“Bản quan không thể chịu được sự vũ nhục này, đương nhiên sẽ bẩm báo chỉ tiết với quân thượng, chắc chắn quân thượng sẽ nhìn rõ mọi việc”

Hứa Lương ngẩng cao đầu, tuyệt đối không cúi đầu.

“Ồ? Vây sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK