• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tội thần tự biết nghiệp chướng nặng nề, không còn mặt mũi nào để đứng dậy, hổ thẹn với sự kỳ vọng cao của quân thượng” Niên các lão vẫn quỳ xuống, đầu còn cúi thấp hơn.

Chuyện gì thế này? Triều thần nhìn nhau, phát hiện sự việc thay đổi không giống như trong tưởng tượng của mình, mà hơi đột ngột.

“Ồ? Các lão nói vậy là có ý gì?” Cố Tinh Thần khẽ híp mắt lại, lên tiếng hỏi.

“Tội thần hồ đồ, suýt chút nữa đã trở thành tội nhân thiên cổ của nước Nam Huyền. Nội các giám sát bá quan, mang lại lợi ích to lớn cho giang sơn xã tắc. Nhưng tội thần lại dễ tin lời đồn của người khác, đẩy quân thượng vào thế khó xử, có lỗi với đất nước và người dân. Tội thần đã hoàn toàn tỉnh ngộ, không cầu xin quân thượng lượng thứ, mà chỉ cầu xin quân thượng đừng liên lụy đến dòng tộc”

Những lời này của Niên các lão đã khiến mọi người có mặt tại đây hóa đá. Dù là Cố Tinh Thần cũng sững sờ một hồi, không nhịn được liếc nhìn Tần Tử Mặc.

Tần Tử Mặc đáp lại Cố Tinh Thần bằng ánh mắt vô cùng bình tĩnh, mọi chuyện đều đang nằm trong tầm kiểm soát.

Lúc nãy lão già Niên Phương Lâm này nhảy nhót không ngừng, dùng cái chết để uy hiếp. Chỉ mới qua bao lâu mà đã thay đổi một trăm tám mươi độ, khiến Cố Tinh Thần sửng sốt.

Không hổ là ngươi! Trong lòng Cố Tinh Thần cảm thán một câu.

“Các lão là trụ cột vững chắc của nước Nam Huyền ta. Sao ta có thể trách cứ các lão cơ chứ? Cơ thể các lão đang mang bệnh, mau đứng lên đi” Cố Tinh Thần thở dài, cuối cùng trên mặt đã hiện lên chút ý cười.

“Tội thần không dám”

Đã diễn phải diễn cho trót, bằng không sau này sẽ khiến Tân Tử Mặc không hài lòng, vậy thì Niên gia sẽ gặp tai vạ.

Cố Tinh Thần nhanh chóng đứng dậy, sải bước đi tới bên cạnh Niên các lão, đích thân đìu ông ta đứng. lên.

“Dưới sản lạnh, các lão vẫn nên đứng lên nói chuyện” Cho dù trong lòng Cố Tinh Thần tức giận đến cỡ nào, cũng phải biểu hiện ra dáng vẻ chăm sóc cho lão thần. Dù gì triều đình cũng là một sân khấu rộng lớn, để xem ai diễn giỏi hơn ai.

“Đa tạ quân thượng” Niên các lão vô thức liếc nhìn Tân Tử Mặc.

“Các lão, ngươi vừa mới nói thành lập Nội các là chuyện tốt, không biết có thể nói rõ hơn không?”

Màn kịch quan trọng đến rồi, sự tồn vong của Nội các mới là điều mà bá quan để tâm nhất.

Trên đường đi tới từ thiên điện, Niên các lão đã suy nghĩ kỹ mình nên nói thế nào rồi: "Nội các giám sát bá quan, có thể thanh trừ triều đình và dân chúng, để san sẻ chính vụ cho quân thượng, xây dựng một quốc gia thái bình thịnh thế hơn cho lê dân bá tánh. Cho nên việc thành lập Nội các nhất định có thể khiến hoàng triều cực kỳ hưng thịnh”

“Hay lắm! Hay lắm!" Lần này Cố Tinh Thần thật sự kích động, đã lâu lắm rồi cuối cùng cũng có quan viên ủng hộ quyết định này. Mặc dù Cố Tinh Thần không biết tình tiết nhỏ bên trong, nhưng chắc chắn Niên các lão không phải là tự nguyện.

“Để ủng hộ việc thành lập Nội các, Niên các lão đã dùng cái chết để khuyên can, đúng là một chuyện may lớn đối với nước Nam Huyền.” Cố Tinh Thần cúi đầu cười lớn, tình cảm dạt dào.

Quân thượng, ngươi đang trơ mắt nói bậy đó. Rõ ràng Niên các lão là dùng cái chết uy hiếp để hủy bỏ Nội các, nhưng đến miệng Cố Tỉnh Thần lại biến thành Niên các lão đứng ở thế khó xử, ra sức ủng hộ việc thành lập Nội các, dùng cái chết để chứng minh sự vô tội, cực kỳ trung thành.

Tân Tử Mặc không khỏi khâm phục Cố Tỉnh Thần, rồi cho y một ánh mắt.

Cố Tinh Thần cứ thế nói đen thành trắng, không những đạt được mục đích của mình, mà còn biến Niên các lão trở thành một người trung nghĩa trung quân ái quốc. Da mặt này của Cố Tinh Thần đúng là bỏ xa người khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK