• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mục cô cô lẫy lừng nhiều năm, bị người này tùy ý bắt chẹt, suýt mất mạng.

Trong tình huống này, ai còn dám khinh thường Tần Tử Mặc nữa?

Hơn nữa, ngay cả Lão Mạc trấn giữ Cẩm Tú Lâu cũng phải cúi đầu khiếp sợ.

"Lão Mạc và Tân Uyên rõ ràng không đánh nhau, tại sao lại sợ hãi đến vậy?”

Mọi người không hiểu, chỉ biết nuốt nước miếng liên tục.

Tân Tử Mặc nhâm nhỉ ly rượu, rất thư thái.

Chiếc áo dài trắng không dính một hạt bụi hay giọt máu, tôn lên khí chất thanh nhã xuất trần của Tần Tử Mặc, như một vị tiên thoát tục.

"Cha ta là Binh Bộ Thị Lang, ngươi muốn làm gì?"

"Buông ta ra!”

Không khí tĩnh lặng bỗng bị tiếng nói này phá vỡ.

Công tử Tôn gia, công tử Dư gia, đều bị Lão Mạc tự tay lôi ra.

Cảnh tượng vừa rồi, hai vị công tử ẩn nấp trong phòng tất nhiên đã nhìn thấy rõ ràng, nỗi sợ hãi đã làm tan nát lòng can đảm.

Lão Mạc trực tiếp quẳng hai người xuống dưới chân Tân Tử Mặc, vẻ sợ hãi trên mặt khó lòng che giấu: "Tần đại nhân, ngài đã hài lòng chưa?"

Lão Mạc rất lo ngại Tân Tử Mặc sẽ tiếp tục gây sự, nên đã hạ thấp thái độ, xưng hô rất lễ phép.

Nếu làm như vậy ngay từ đầu thì đâu căn phải gây ra nhiều rắc rối thế này?”

Tần Tử Mặc nhìn qua hai vị công tử một cách tủy lạnh nhạt nói.

"Tần đại nhân, xin hãy nguôi giận, Cẩm Tú Lâu không biết chừng mực, mong đại nhân đừng trách tội

Hiện tại, ý nghĩ duy nhất của Lão Mạc là đuổi Tân Tử Mặc đi, rồi tâu trình sự việc với chủ nhân Bắc Cung Minh.

"Đại nhân, bọn ta sẽ trả nợ, trả nợ ngay bây giờ."

Dư Mộ Bạch, con trai của Hộ Bộ Thượng Thư, run run lấy ra một xấp ngân phiếu, số tiền khoảng năm ngàn lượng.

"Ta cũng trả nợ, xin tha cho ta!"

Tôn Kiền, con trai của Binh Bộ Thị Lang.

Hai người vốn tưởng rằng đến Cẩm Tú Lâu ăn chơi trác táng thì chắc chắn rất an toàn.

Ai ngờ tình huống lại trở nên nghiêm trọng như vậy, hoàn toàn vượt quá nhận thức của họ.

Suốt nhiều năm qua, chỉ duy nhất Các chủ Nội Các Tần Uyên mới dám hành động hung hãng ở Cẩm Tú Lâu như thế.

"Bây giờ mới biết trả nợ à? Sao không làm sớm hơn?"

Tân Tử Mặc không hề có ý định nhận ngân phiếu của hai người, nhấp một ngụm rượu: "Không lâu trước đây, ta đã sai người của Nội Các đến phủ của hai người đòi nợ, nhưng bị đóng cửa không tiếp.

Không còn cách nào khá, ta buộc phải tự mình ra tay, chỉ là số tiền trong khế ước không còn là con số ban đầu nữa”

"Ít nhất cũng phải thêm một số 0 phía sau chứ! Coi như lãi suất."

Tân Tử Mặc suy nghĩ một lúc rồi nói.

Năm vạn lượng! Nghe đến đây, hai người mềm nhũn ngã xuống đất, không còn sức lực.

"Ngươi rõ ràng là đang cướp bóc!"

Dư Mộ Bạch, con trai Hộ Bộ Thượng Thư, không nhịn được mà lên tiếng.

"Giờ ngươi mới biết à?"

Tân Tử Mặc thẳng thản thừa nhận, và còn dành cho Dư Mộ Bạch một nụ cười hiền lành.

Ít ra Tân Tử Mặc cho rằng nụ cười của mình rất hiền lành.

Câu nói này của Tân Tử Mặc khiến Dư Mộ Bạch im thin thít.

Mọi người cứng đờ như khúc gỗ, giữ nguyên vẻ mặt kinh hoàng không thay đổi.

Những người của Nội Các cũng đều ngẩn ngơ, dường như đã quên béng đi những vết thương trên người.

"Đại nhân, ngài còn việc gì khác nữa không?"

Lão Mạc chỉ mong vị đại phật này rời đi càng sớm càng tốt.

Tần Tử Mặc đứng dậy, nhìn chăm chú vào Lão Mạc, nói với vẻ hài lòng: "Nhãn lực của ông vẫn khá đấy, so với nữ nhân Mục Ngôn Hoan kia thì rõ ràng hơn nhiều”

Lão Mạc cúi đầu, không nói lời nào.

Ánh mắt Mục Ngôn Hoan nhìn Tân Tử Mặc đầy vẻ hung ác, bà ta chưa bao giờ phải chịu sỉ nhục như thế, nhất định phải trả thù!

"Về sau khi Nội Các làm việc, xin Cẩm Tú Lâu hãy hợp tác tốt, như vậy có lợi cho tất cả mọi người, các ngươi hiểu chứ?"

Tân Tử Mặc nhìn thấy vẻ hung ác trong mắt Mục Ngôn Hoan nhưng không hề để ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK