Miếng ngọc này tượng trưng cho ý chí cao nhất của nước Nam Huyền, không ai có thế làm trái
“Hứa đại nhân đứng hàng cửu khanh, hẳn là biết món đồ này chứ?”
Nụ cười tươi của Tần Tử Mặc khiến tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy sợ hãi.
"Ngọc bội Bạch Long, sao nó lại nằm trong tay ngươi?"
Đương nhiên Hứa Lương biết Tần Tử Mặc đang cầm thứ gì, đó là vật của quân hoàng, có tầm quan trọng tương đương với ngọc tỷ truyền quốc. Ai có vật này trong tay có thể điều động tam quân, như quân chủ ngự giá thân chinh.
“Ngươi nói xem?”
Tân Tử Mặc thản nhiên đặt miếng ngọc bội lên bàn, khẽ cười nói: “Nếu hôm nay Hứa đại nhân không bồi thường, e là khó ra khỏi cửa được. Cho dù có báo cho quân thượng, Hứa đại nhân cho rằng quân thượng sẽ tin ngươi sao? Hay là tin ta?"
Hứa Lương suýt ngã xuống đất, nhưng may mắn thay những người hầu xung quanh đã đỡ được ông ta.
Đôi môi của Hứa Lương tái nhợt, chỉ vào Tân Tử Mặc run rẩy nói: "Sao quân thượng có thể giao vật này cho ngươi? Quân thượng hồ đồ rồi! Chẳng lẽ nước Nam Huyền ta sẽ huỷ trong tay ngươi tư?”
Cổ hủ đến cực điểm.
Hứa Lương chính là một người như vậy.
“Nực cười” Nước Nam Huyền biến thành cục diện như ngày hôm nay chính là do những kẻ như Hứa Lương. Triều đình hủ bại, những bề tôi chân chính không có mấy người.
“Được rồi, ta không rảnh nói nhảm với ngươi, hoặc là giao tiền, hoặc là dưỡng lão ngay tại Nội các!”
Tần Tử Mặc thu hồi ngọc bội đeo lại bên hông, nghiêm trúc nói.
Mọi người nhìn thấy vẻ mặt của Tân Tử Mặc, thoạt nhìn tuyệt đối không phải nói đùa. Dựa theo phong cách của Tân Tử Mặc, hoàn toàn có thế làm được mấy chuyện này.
“Lão gia, tiểu nhân sẽ về phủ lấy bạc”
Một tên tôi tớ vội vàng xin chỉ thị, nói.
Hứa Lương không nói được lời nào, chỉ có thể nhầm mắt như ngầm đồng ý.
Ngay khi ngọc bội Bạch Long của quân hoàng xuất hiện, Hứa Lương biết ngay mình không thể đấu lại Tân Tử Mặc, chỉ có thể mất hết thể diện.
Ngay sau đó, người hầu mang theo tám ngàn lượng ngân phiếu đến Nội các, cẩn thận đặt trên bàn.
“Tiểu Ninh, đếm đi”
Chỉ là tám ngàn lượng ngân phiếu, nhìn một cái là có thể đếm rõ ràng. Hành động này của Tân Tử Mặc chỉ vì cố ý ghét bỏ Hứa Lương.
Ai kêu Hứa Lương thích cậy già lên mặt, lúc nào cũng ra vẻ cao cao tại thượng!
"Tiết Ninh vừa nhìn đã hiểu được ánh mắt của Tân Tử Mặc, đếm đi đếm lại tám ngàn lượng ngân phiếu suốt mười lăm phút mới bước tới báo cáo: “Đại nhân, số lượng không sai.”
“Phụt”
Đột nhiên, Hứa Lương phun ra một ngụm máu đen, vì không chịu nổi nhục nhã đã ngất đi.
"Lão gia!"
“Đại nhân!"
Những người bên cạnh Hứa Lương vô cùng lo lắng.
“Tiễn khách!” Tân Tử Mặc không thay đổi sắc mặt, ra lệnh.
Đám người Tiết Ninh không dám do dự bổn phận của mình, lập tức đưa Hứa Lương đang hôn mê bất tỉnh ra ngoài
Tiết Ninh lau sạch vết máu trên đại sảnh, nhìn Tần Tử Mặc, ngập ngừng.
“Có gì thì nói đi!”
Tân Tử Mặc tiếp tục xem công văn, đây đều là những chứng cứ do quân hoàng Cố Tinh Thần tích lũy nhiều năm qua, đủ để rửa sạch triều định một lần.
“Đại nhân, chúng ta làm vậy có vẻ không ổn chăng? Nội các vẫn còn chưa đứng vững mà đã đắc tội với các đại thần trong triều, sau này chắc chẵn sẽ bị âm thầm xử lý”
Tiết Ninh nói những lo lắng trong lòng ra.
“Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Ngươi chỉ cần làm tốt chuyện của mình, đừng làm ta mất mặt nữa là được.”
Tần Tử Mặc hoàn toàn không quan tâm đến sự. căm thù của các đại thần trong triều, hắn tiếp quản Nội các không phải đến kết giao bằng hữu, mà là đến giết người.
“Vâng, đại nhân!"
Tiết Ninh nắm chặt tay không dám ngẩng đầu lên.
Thật ra thực lực của Tiết Ninh không hề yếu, nếu không hẳn ta cũng không có khả năng xông vào Đại Lý Tự mang người đi.
Tuy nhiên, so với những cao thủ thực sự thì vẫn có một khoảng cách nhỏ.
“Ngày mai sẽ xử trắm, tuyệt đối không được có sai sót gì”
Tần Tử Mặc nhắc nhở: “Dùng số tiền này làm trợ cấp cho các huynh đệ đã hy sinh trong trận chiến trước! Ta không muốn trong Nội các xuất hiện tham ô công quỹ, hiểu chưa?”
“Thuộc hạ đã hiểu!”