Hôm nay Lý Nam mang theo giấy nợ đi tới phủ đệ các đại thế gia, nhớ kỹ lời dặn dò của Tân Tử Mặc, không có đánh nhau.
Nội các không hề có nền tảng, chỉ dựa vào một mình Lý Nam thì vẫn chưa động đến những thế gia này được.
“Đại nhân, giấy nợ có tổng cộng hai vạn hai ngàn lượng, thu được một vạn hai ngàn lượng, còn thiếu một vạn lượng chưa lấy được”
Việc đầu tiên Lý Nam làm khi trở vẽ chính là báo cáo sự việc với Tân Tử Mặc.
Mấy ngày trước Tân Tử Mặc đã thẳng được hai vạn năm ngàn lượng ở Cẩm Tú Lâu, lấy được ba ngàn lượng ngay tại chỗ, cho nên còn thừa hai vạn hai ngàn lượng giấy nợ.
“Hai nhà nào không chịu đưa?”
Luôn luôn có một số thế gia không để Tân Tử Mặc vào mắt nên sẽ không thực hiện trả nợ.
“Dư gia và Tôn gia”
Hộ bộ thượng thư là người đứng đầu Dư gia, còn Tôn gia là Binh bộ thị lang.
Hai nhà này đều là những gia tộc lớn ở kinh thành, có quyền thế phi phàm.
Con trai của tướng quân trấn biên cũng thiếu năm ngàn lượng, khi Lý Nam mang theo giấy nợ qua, tướng quân trấn biên không nói lời nào mà đã đem ngân phiếu ra.
Tận mắt nhìn thấy Tân Tử Mặc, tướng quân trấn biên không dám làm chim đầu đàn mà vẫn ngoan ngoãn thực hiện trả nợ.
Tuy rằng mất mặt, nhưng tạm thời phủi sạch quan hệ với Nội các, để tướng quân trấn biên vơi đi nỗi lo lắng trong lòng.
Sau đó, tướng quân trấn biên trói con trai mình dưới một gốc cây lớn trong sân, tay cầm một cây mây quất mạnh, trong miệng còn mắng chửi: "Ngươi là tiểu tử thối không có tiền đồ, cả ngày gây chuyện thị phi, cả ngày chỉ biết đi dạo thanh lâu, đánh bạc, mặt mũi ông đây đều bị ngươi làm cho mất sạch rồi”
Từng tiếng kêu thảm thiết từ phủ tướng quân trấn biên truyền ra làm cho người ta nghe thấy sợ hãi, mọi người còn cảm thấy đáng thương cho công tử tướng quân và mặc niệm trong lòng.
Trong Nội các, Tân Tử Mặc bảo Lý Nam chuẩn bị tuyển người mới, đừng để đến lúc đó bận tay bận chân.
"Đại nhân yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ làm thỏa đáng việc này”
Năng lực của Lý Nam rất xuất chúng, tin chắc hắn ta sẽ nằm lấy cơ hội không để cho Tân Tử Mặc thất vọng.
"Nhất định phải dựa theo quy định ta đặt ra để tuyển người, đừng để thật giả lẫn lộn, hiểu không?
Thứ Nội các muốn là tinh binh chứ không phải nhân số càng nhiều càng tốt.
Tối thiểu cũng phải là tu vi Nhân Linh Cảnh hậu kỳ mới có thể gia nhập Nội các.”
Giống như đám người Lý Nam, đều là võ giả Huyền Linh cảnh, vì vậy được cho là đúng quy củ.
Ở nước Nam Huyền mà nói, loại thực lực này. không tính là rất mạnh nhưng cũng không thể nói là yếu.
“Thuộc hạ biết rồi”
Lý Nam chắp tay ôm quyền.
“Đi xuống làm việc đi!”
Tân Tử Mặc phất tay.
Sau khi Lý Nam lui ra, Tần Tử Mặc đi một mình tới đình viện, hẳn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sao và lầm bẩm: "Giông tố sắp đến rồi, có vài người sợ là không kiềm chế được”
Tần Tử Mặc cường thế chém Đại Lý Tự Thiếu Khanh, đây giống như là một tín hiệu khiến kinh thành vốn đã yên bình nhiều năm nay lại náo loạn.
“Phải ra ngoài tìm cao thủ thực sự mới được, không thể chuyện gì cũng tự mình làm, quá mệt mỏi."
Tân Tử Mặc quyết định sáng mai sẽ đi dạo một vòng.
Trong ấn tượng của Tân Tử Mặc tám năm trước, có rất nhiều cao thủ ẩn náu trong kinh thành.
Không biết mấy năm nay trôi qua, có thay đối gì không
Tối nay, rất nhiều nhân vật bề trên của các thế gia đều khó có thể đi vào giấc ngủ.
“Tra được lai lịch của Tần Uyên rồi!”
Từ khi Tân Tử Mặc đảm nhiệm chức vụ Các chủ Nội các chưa đầy mười ngày.
Trong khoảng thời gian này, các đại thế gia đã tốn rất nhiều tỉnh lực, cuối cùng cũng tìm được lai lịch của Tần Tử Mặc.
Không, phải nói là lai lịch của Tần Uyên.
Thân phận của Tân Uyên là do quân hoàng Cố 'Tinh Thần sắp xếp, tất cả những chuyện này đều được xử lý một cách thỏa đáng, khiến cho người ta sẽ không nghi ngờ Tân Uyên là một nhân vật hư cấu.
“Tân Uyên là đồ đệ của Yến Trúc Khách?”
Sau khi các đại thế gia biết được việc này, bọn họ nhất thời thất thần.