• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lương Di Tâm đưa An Dụ Vân đến nơi đã hẹn trước với Dương Lâm, quãng đường tiếp theo sẽ là Dương Lâm đưa cô đi. An Dụ Vân chỉ mang vỏn vẹn một chiếc vali cùng với một túi đồ nhỏ bên mình, điều này khiến Dương Lâm khá bất ngờ. Cũng không tránh được, từ lúc nhà cô bị siết nợ cho đến bây giờ thì lúc dọn đồ rời khỏi nhà, An Dụ Vân cũng chỉ mang theo có bấy nhiêu đó, bây giờ dọn đi cũng chỉ có bấy nhiêu đó, cô cũng không ăn diện nhiều, nên quần áo cũng ít đến đáng thương. Dương Lâm dần dần hiểu ra cái khác biệt của An Dụ Vân mà Lãnh Dật Hiên đã nói cho anh biết. An Dụ Vân khác biệt không phải ở ngoại hình hay thứ gì khác, cái khác biệt của cô đó chính là không giống người phụ nữ nào mà Lãnh Dật Hiên đã gặp qua. An Dụ Vân ngồi ở ghế sau, đăm chiêu nhìn ra cửa kính ô tô, Dương Lâm lái xe ở phía trước, thỉnh thoảng lại thông qua kính chiếu hậu nhìn cô mấy lần. Nhìn kĩ thì anh nhận ra An Dụ Vân thực sự rất cuốn mắt, như kiểu băng thanh ngọc khiết, khí chất ung dung của tiểu thư con nhà gia giáo hiện rất rõ, An Dụ Vân rất ít khi trang điểm, lại nét nào ra nét đó, Lãnh Dật Hiên trầm mê cũng đúng thôi. Oanh oanh yến yến vây quanh Lãnh Dật Hiên cho dù là muôn hình vạn trạng nhưng vẫn có một điểm chung chính là ăn vận quá đà, rất ít ai không câu nệ ngoại hình, họ vốn nghĩ xinh đẹp lồng lộn thì sẽ được Lãnh Dật Hiên chú ý đến, sẽ dễ một bước lên cao hơn.

Dương Lâm nhận ra mình hơi quá phận, anh nhìn An Dụ Vân lâu như vậy, điều này mà để Lãnh Dật Hiên biết được thì anh bị đuổi việc mất. Nhưng ít nhất anh đã dần hiểu được tại sao Lãnh Dật Hiên lại nhất nhất muốn chiếm được An Dụ Vân bằng mọi cách.

Đến biệt thự của Lãnh Dật Hiên, An Dụ Vân được Dương Lâm mở cửa mời xuống xe, đến cả vali đồ đạc của cô cũng có người mang giúp. An Dụ Vân nhìn căn biệt thự xa hoa, có bể bơi, có đủ thứ bỗng khiến cô chau mày. Đây là dạng biệt thự kiểu mới, không giống với dạng biệt thự cổ của nhà cô trước đây, nhưng An Dụ Vân vẫn là có chút hoài niệm.

“An tiểu thư, mời cô.”

“Cứ gọi tôi là cô An được rồi, tôi có là tiểu thư gì đâu.”

“Đây là do Lãnh thiếu căn dặn.”

An Dụ Vân không phản đối, đôi khi cô còn cảm thấy Dương Lâm thật là quy củ, anh ta chưa làm trái ý của Lãnh Dật Hiên bao giờ, nửa lời cũng nhất nhất nghe theo. Lãnh Dật Hiên chưa đi làm, nghe Dương Lâm bảo hôm nay đến chiều hắn mới đi đến công ty, buổi sáng là đặc biệt ở nhà để tiếp đón cô. An Dụ Vân nhún vai, có phải rước dâu đâu mà câu nệ hình thức, cô đến đây rồi cũng đâu có bỏ trốn được.

Lãnh Dật Hiên đang đọc báo uống trà ở sofa, nhìn thấy An Dụ Vân đến, nhắn nhướn mày nhìn cô.

“Sao lại mang ít đồ đạc như vậy?”

“Chỉ có bấy nhiêu đó thôi.”

Lãnh Dật Hiên gật gật đầu cảm thán, dù sao đi quay phim cũng mặc phục trang mà đoàn làm phim chuẩn bị, An Dụ Vân cũng là người kha khá đơn giản nên hắn cũng không thấy lạ gì.

“Đã ăn sáng hay chưa?”

“Tôi ăn ở nhà rồi mới đến.”

“Đi theo tôi lên đây.”

An Dụ Vân ngoan ngoãn đi theo Lãnh Dật Hiên lên trên lầu, đến một căn phòng ở đầu hành lang, hắn mở cửa ra hiệu cho cô bước vào. Căn phòng với tông chủ đạo màu trắng xanh cực kì mát mắt, ánh sáng tràn ngập căn phòng, rèm trắng được kéo khắp phòng, bên ngoài cách một lớp cửa kính. An Dụ Vân nhìn giường ngủ theo kiểu công chúa châu u, nhìn bàn trang điểm xa hoa mà không khỏi kinh ngạc. Lãnh Dật Hiên đưa cô vào phòng, mở một cánh cửa tủ, bên trong là phòng quần áo, giày dép, túi xách hàng hiệu, toàn bộ còn nguyên chưa cắt mác, An Dụ Vân còn nhìn thấy xa xa là một tủ toàn là veston, giày da và đồng hồ. Cô không khỏi thắc mắc nhìn Lãnh Dật Hiên.

“Phòng thay đồ này là nối thông phòng của em và của tôi, tôi muốn mỗi sáng đều có thể nhìn thấy em ở đây ăn mặc thật xinh đẹp.”

“Cũng không cần cầu kì đến mức này đâu, tôi cũng không dùng đến nhiều đồ như vậy.”

“Coi như là quà tôi tặng em đi, cần đến hay không là ở em.”

Quần áo ở đây đều có đủ cả, váy vóc đi tiệc, quần áo mặc hằng ngày, cả váy ngủ,... tất tần tật đều có ở đây, An Dụ Vân bỗng cảm thấy chiếc vali quần áo cô soạn đến đây thật là thừa thãi.

“Phòng của em ở đây, em thích hay không thích gì cứ dặn Dương Lâm cho người sắm sửa thoải mái theo ý của em.”

“Tôi muốn đặt thêm giá sách được không?”

“Em muốn sách gì? Trong thư phòng của tôi cũng có.”

“À, tôi muốn đặt ở đây cho đỡ trống trải thôi, với lại muốn gì cũng vào thư phòng thì hơi phiền đến anh quá.”

Lãnh Dật Hiên ngẫm nghĩ đến việc An Dụ Vân vào thư phòng của hắn, cảm thấy không tệ, trong đầu hắn tự có dự tính riêng.

An Dụ Vân đi một vòng căn phòng, cảm thấy không tệ, không có gì ý kiến thêm. Cô vốn tưởng là sẽ ở cùng Lãnh Dật Hiên trong một căn phòng, như vậy thì sẽ mất tự nhiên biết bao. Nhưng bây giờ cô có phòng riêng muốn làm gì thì làm, An Dụ Vân bỗng thấy cảm giác tốt hơn hẳn.

“Bây giờ ở đây nghỉ ngơi hay đi tham quan gì thì tuỳ em. Tôi đi làm, tối sẽ về đây ăn tối.”

“À… vâng…”

“Nhớ đợi tôi về.”

An Dụ Vân không hiểu ý tứ trong từng câu chữ của Lãnh Dật Hiên cho lắm, cô chỉ gật gật đầu rồi nhìn hắn rời đi.

Biệt thự của Lãnh Dật Hiên không lớn lắm, nhưng có nhiều phòng, khá thích hợp với cuộc sống độc thân. Người giúp việc ở đây cũng chỉ có một cô lớn tuổi, An Dụ Vân sau một buổi ở đây cũng đã thành công làm quen với bà. Dì Lan tuổi ngoài ngũ tuần, là giúp việc ở đây cũng năm năm rồi, đối với Lãnh Dật Hiên thì cũng coi như hiểu được phần nào tính cách của hắn. Bà ở đây năm năm, chưa bao giờ thấy Lãnh Dật Hiên đưa con gái về nhà, không ngờ lần này lại đưa về một cô gái nhìn xinh xắn lại gia giáo, ít nhiều nảy sinh hảo cảm.

“Con là diễn viên thật sao?”

“Vâng ạ, con chưa nổi tiếng lắm đâu, nhưng đang quay một bộ phim khá lớn, dự kiến năm tới sẽ ra mắt đó.”

“Trước giờ dì toàn thấy mấy cô người mẫu diễn viên tính tình xấu lắm, đâu nghĩ con là diễn viên.”

“Thực sự con là diễn viên đó, cũng vì vai diễn nên mới dính tới Lãnh thiếu.”

“Được Lãnh thiếu nhìn trúng thì phải là người vừa xinh đẹp vừa giỏi rồi.”

“Dì quá khen rồi, con cũng chỉ là may mắn thôi.”

An Dụ Vân cả ngày ở nhà phụ giúp dì Lan nhặt rau, chuẩn bị bữa tối, cũng đỡ đi phần nào cảm giác bí bách chán nản. Cô đang sợ bản thân sẽ bị chán khi đến đây, nhưng bây giờ không có vấn đề gì nữa rồi.

Tám giờ tối, Lãnh Dật Hiên đi làm về đến cửa đã nghe thấy tiếng cười hi hi ha ha trong nhà bếp, vừa nghe đã nhận ra là của An Dụ Vân. Cô bé này cũng giỏi thật, nhanh như vậy đã tìm được niềm vui ở đây rồi. Hắn cởi áo vest ngoài đặt lên sofa, bước đến bàn ăn nhìn một mâm thức ăn đầy đủ tiêu chuẩn, An Dụ Vân thì loay hoay trong bếp với dì Lan, không nhận ra là Lãnh Dật Hiên đã về.

“Lãnh thiếu…!”

Dì Lan giật mình nhìn thấy Lãnh Dật Hiên đã ngồi trên bàn ăn, An Dụ Vân cũng giật mình quay phắt ra. Hắn ngồi đó từ khi nào vậy trời, đi đi vào vào như ma, doạ cô sợ muốn chết. Dì Lan cũng thu liễm lại, bê thức ăn, dọn chén bát ra, An Dụ Vân cũng phụ dì bê bát súp nóng ra bàn.

“Em ngồi xuống đây.”

Lại là ngồi cạnh, An Dụ Vân bĩu môi, không phải lại muốn cô bồi hắn ăn nữa chứ? Nhưng lời của Lãnh Dật Hiên là mệnh lệnh, cô ngoan ngoãn ngồi xuống, Lãnh Dật Hiên cũng nhìn cô.

“Mấy việc này là để em làm?”

“Anh đừng có trách, chẳng qua là buồn tay buồn chân nên nhờ dì Lan dạy tôi làm mấy món mà thôi.”

Lãnh Dật Hiên không trách, hắn vui là đằng khác, nhìn cô thoải mái như vậy hắn cũng an tâm phần nào. Hắn gắp một miếng đậu phụ đặt vào trong chén cô, ra hiệu cho cô ăn cơm. An Dụ Vân thấy đầu mày của Lãnh Dật Hiên giãn ra thì cũng yên tâm phần nào. Dì Lan bị một màn trước mắt doạ cho tỉnh, Lãnh thiếu ấy vậy mà lại dịu dàng với An Dụ Vân, bà thực sự bị sốc quá sốc rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK