An Dụ Vân vừa hoàn thành xong mấy hợp đồng quảng cáo, bộ phim mới cũng chưa đến lịch quay nên nhờ Lương Di Tâm sắp xếp để cùng đi với Lãnh Dật Hiên ít hôm. Tính ra thì đây là lần đầu cô tính là đi du lịch cùng người yêu, dẫu biết là Lãnh Dật Hiên đi vì công việc, tiện mang cô đi theo chơi thôi nhưng An Dụ Vân vẫn rất vui.
“Anh à, lần đầu được đi du lịch cùng anh đó, thật là vui mà.”
“Ừm, vậy cố mà chơi cho thích.”
Lãnh Dật Hiên cưng chiều xoa đầu An Dụ Vân, nhìn cô hí hửng suốt cả quãng đường đi mà hắn cũng vui lây, bao nhiêu áp lực cũng bị tiếng cười vui vẻ của cô mà đánh tan hết thảy. Bây giờ thì hắn tin là phụ nữ có thể chữa lành mọi vết thương của đàn ông rồi, nhìn An Dụ Vân như vậy hắn tự dưng sảng khoái đôi phần, tâm trạng cũng thoải mái hệt như cô.
“Aaa, khách sạn này còn có view biển nè anh yêu!”
“Em vừa mới gọi gì đó?”
“Anh yêu!”
“Tốt! Sau này cứ gọi như thế đi, anh thích.”
Không phải An Dụ Vân chưa từng đi Nhật Bản nhưng vốn tính cô là kiểu rất háo hức với mọi thứ xung quanh. Lãnh Dật Hiên từng gọi An Dụ Vân như một ánh bình minh nhỏ luôn ở bên cạnh hắn, cô luôn luôn toả ra một năng lượng tích cực khiến người khác nhìn khi vào sẽ rất hạnh phúc.
“Anh ơi em được tắm biển không?”
“Trời lạnh thế này em còn muốn tắm biển à?”
“Không mà, chỉ là em thích biển quá, muốn nghịch một chút.”
“Không được, đợi lập hạ đi anh sẽ đưa em đi biển.”
“Vâng.”
Dẫu có hơi ủ rũ nhưng An Dụ Vân cũng ngoan ngoãn nghe theo không chối cãi, chỉ là rất lâu rồi không được đi biển cô thực sự rất thèm. An Dụ Vân nằm bò lên bệ cửa sổ, nhìn biển xanh qua cửa kính cực kì đáng thương, Lãnh Dật Hiên có cứng rắn đến đâu nhìn như vậy cũng sẽ mủi lòng.
“Em thực sự muốn như vậy sao?”
“Tất nhiên là muốn rồi.”
“Haiz, buổi chiều sẽ đưa em đi dạo một vòng, nhưng chỉ là đi dạo biển thôi, không được nghịch nước đâu.”
“Vâng, cảm ơn anh yêu.”
Hai tiếng “anh yêu” này của An Dụ Vân nghe thật là lọt tai, Lãnh Dật Hiên càng nghe càng thấy thích. Xem như cô lợi hại, biết cách làm nũng, càng biết cách khiến hắn muốn cưng chiều cô hơn.
An Dụ Vân được thoả lòng mong ước, cô nhìn thấy biển cứ như cá gặp nước, trong lòng thích thú nghịch từng con sóng vỗ dạt vào bờ, cười đến tít cả mắt. Lãnh Dật Hiên nhìn vậy cũng cảm thấy vui lây, thật là đáng yêu, cô thích biển như vậy chắc chắn hắn phải đưa cô đi biển thật thường xuyên mới được.
“Em chơi ít thôi kẻo cảm lạnh đấy nhé.”
“Em biết rồi.”
Thực ra chỗ này chỉ là chỗ ở tạm thời của Lãnh Dật Hiên khi đưa An Dụ Vân đến Nhật Bản, vì sợ cô mệt nên hắn mới sắp xếp nghỉ lại tại đây một đêm rồi mới tiếp tục di chuyển tiếp đến khu resort đã thuê trước đó. Vậy nên Lãnh Dật Hiên mới dễ tính chiều chuộng An Dụ Vân như thế này đây, dẫu sao ở lại có một hôm mà không cho cô nghịch biển thì quả thật tiếc đó.
“Ài, ngày mai chúng ta sẽ ở chỗ khác sao?”
“Ừm, em thích ở đây lắm hửm?”
“Vâng, em tưởng sẽ được ngắm biển mỗi ngày.”
“Anh còn một số công việc nữa nên chọn chỗ ở tiện để trao đổi, anh xong việc sẽ đưa em quay lại đây nhé.”
“Vâng. Công việc quan trọng hơn mà, ở đâu cũng được cả, ở với anh là được rồi.”
Resort mà Lãnh Dật Hiên chọn là một khu nghĩ dưỡng kiểu cổ, có nghĩa là mọi nội thất hay bài trí đều thuộc về phong cách Nhật Bản cổ xưa, cửa kéo, nhà ở bằng gỗ có nhiều gian, nằm chiếu tatami điều hoà, có hành lang, mái hiên, hồ nước nóng riêng. Khu nghĩ dưỡng này chia theo căn cho thuê, có hàng rào gỗ đảm bảo kín đáo và từ căn này đến căn kia cách một khoảng không quá gần.
An Dụ Vân mới đầu còn khá buồn vì phải chia xa căn phòng hướng biển yêu dấu thì vừa đặt chân đến đây lại ngay lập tức đắm chìm vào căn hộ mới này. Thật sự rất đậm phong cách Nhật Bản, kiểu này mà mặc thêm Kimono hay Yukata thì thật sự biến thành người Nhật luôn rồi. Nghĩ là làm, An Dụ Vân lại mè nheo Lãnh Dật Hiên mặc Yukata lúc nghĩ dưỡng ở đây.
“Em đấy, cái gì cũng đòi cho bằng được.”
“Đã đến đây rồi mà không trải nghiệm hết thực sự phí lắm. Với lại ở trong căn nhà như thế này mà mặc thường phục bình thường thực sự rất không hợp đâu.”
“Được rồi, anh sẽ sai người chuẩn bị cho em.”
“Vâng, cảm ơn anh yêu!”
An Dụ Vân thực sự thích ở đây, yên bình, yên tĩnh, tạm bỏ lại nhiều bộn bề cuộc sống thường nhật, ở đây chính là một biện pháp chữa lành tâm hồn hiệu quả. Cô mặc một bộ Yukata mỏng, vấn tóc bọn lại rồi dùng một chiếc trâm gỗ cố định, An Dụ Vân bây giờ nhìn không khác gì một phụ nữ Nhật Bản điển hình, chẳng qua là nét đẹp Đại Lục vẫn không bị mờ đi mà còn đậm đà thêm.
Lãnh Dật Hiên cũng vì chiều theo An Dụ Vân mà mặc trang phục giống như cô, nhìn kiểu gì cũng thật giống vợ chồng son. Mà Lãnh Dật Hiên thì không rời mắt được với cái tạo hình đỉnh cao nhan sắc này của bảo bối nhỏ nhà hắn, quả thực là động lòng người.
“Bảo bối, anh nghe nói ở đây sắp có lễ hội, em có muốn tham gia không?”
“Được vậy thì còn gì bằng, thực sự được mặc Kimono tham gia lễ hội truyền thống chắc chắn sẽ rất thích.”
“Vậy chiều em.”
An Dụ Vân cười tít cả mắt, thích thú với rất nhiều bộ trang phục đủ màu sắc mà Lãnh Dật Hiên đã cho người mang đến cho cô, còn học theo nhân viên khu nghĩ dưỡng cách châm trà theo kiểu Nhật Bản,... Lãnh Dật Hiên nhìn cô vui đến như vậy định bụng sau này thỉnh thoảng sẽ đem cô đi đây đi đó chơi cho khuây khoả.
“Dật Hiên, anh nhìn này, miếng cá hồi này thật tươi.”
An Dụ Vân đúng kiểu người dễ sống, Lãnh Dật Hiên còn nghĩ nếu đem cô đi đâu cô cũng có thể dễ dàng sống tốt được, lại còn sống cực kì hạnh phúc mới hay chứ. Hắn bật cười theo cô, thuận tay gắp cho cô thêm một miếng sushi.
“Em ăn nhiều vào, nếu thích gì thì nói người chuẩn bị thêm.”
“Anh yêu à, ăn cá hồi, sushi mà không uống rượu sake thì thật sự là một thiếu sót đó.”
An Dụ Vân cắn đũa nhìn Lãnh Dật Hiên, hắn nhướn mày nhìn cô. An Dụ Vân đòi uống rượu? Với cái tửu lượng thấp đẹt như cô mà đòi uống rượu? Chà! An Dụ Vân đúng là vui quá quên lối về rồi, cô mà uống rượu xong lại quậy banh cái chỗ này thì Lãnh Dật Hiên hắn lãnh cũng đủ lắm.
“Em có chắc là em muốn uống rượu không bé cưng?”
“Cũng phải thử cho biết chứ, anh cứ nghi ngờ tửu lượng của em hoài.”
“Em có dám chắc là em uống xong sẽ không quậy phá không?”
“Trông em có giống kiểu người quậy phá không hả?”
Lãnh Dật Hiên nhìn An Dụ Vân chớp mắt cầu xin hắn, cũng mủi lòng gọi phục vụ mang rượu sake lên. Thật sự sợ hãi, An Dụ Vân mà say xỉn thì hắn lại khổ rồi.
“Em chỉ được uống ít thôi đó.”
“Thỉnh thoảng mới được đi chơi thoải mái, anh không cho em thoải mái hả?”
“Nhưng say rồi sẽ cực lắm, em không chịu vậy anh không cho.”
“Đừng mà! Em hứa uống ít thôi!”
Lãnh Dật Hiên có không muốn cũng phải thoả hiệp, An Dụ Vân cười tít mắt cầm bình rượu sake rót cho hắn một ly, cô một ly rồi vui vẻ nâng ly hạnh phúc…