• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sao ra đường lại ăn mặc ít như vậy hửm?”

An Dụ Vân ngớ người, vốn chưa kịp tiếp thu sự xuất hiện của Lãnh Dật Hiên ở đây nào ngờ hắn lại đến ngay chỗ cô, lại dùng cái lời lẽ mật ngọt chết người này hỏi cô. Trời ơi ai đó nói với cô là cô đang mơ đi, thậm chí đánh cho cô tỉnh cũng được.

“Sao thế? Ngốc rồi à?”

“Sao anh lại đến đây? Như thế này…?”

An Dụ Vân với Lãnh Dật Hiên chưa từng có liên hệ với nhau, chưa từng cùng nhau xuất hiện ở cùng một chỗ. Cô cũng nghĩ họ chỉ có ở cùng nhau ở những nơi chỉ hai người mới biết được, nghĩ mối quan hệ này chỉ mãi ở trong bóng tối. Nhưng Lãnh Dật Hiên đang làm gì đây? Tim An Dụ Vân đập nhanh lên từng hồi.

“Không đến để em bị ức hiếp à?”

“Không có.”

“Ngoan, không ai thương em thì tôi sẽ thương em.”

Mặc kệ cho chuyện này sẽ bị bung bét đến như thế nào, Lãnh Dật Hiên cũng cam tâm chấp nhận. Hắn chỉ cần An Dụ Vân không khó chịu, muốn hắn bỏ ra thứ gì cũng được.

“Tiểu Vân, em với Lãnh thiếu…?”

Trần Tinh Vũ lên tiếng trước, anh nhìn Lãnh Dật Hiên với An Dụ Vân thân mật đứng cạnh nhau. Nhìn ánh mắt họ trao cho nhau nhuốm đầy tư vị hạnh phúc, trong lòng là một cỗ khó chịu nhen nhóm.

“Anh là Trần Tinh Vũ?”

“Đúng vậy.”

“Hoá ra thanh mai trúc mã của em là như thế này.”

Không rõ câu nói của Lãnh Dật Hiên có nghĩa là gì nhưng Trần Tinh Vũ cảm thấy hổ thẹn. Đứng trước người đàn ông phong vân quyền lực như vậy không thẹn mới là không bình thường.

“Mọi người cứ tự nhiên đi, tôi đến đây chỉ là chúc mừng cho hai gia đình thôi.”

Tự nhiên được mới là lạ! Lãnh Dật Hiên thực sự có thể tự nhiên nhưng bọn họ thì không thể đó. Hai gia đình cũng tiếp tục buổi tiệc, mặc cho những suy nghĩ ngổn ngang về sự xuất hiện của Lãnh Dật Hiên.

“Con mời Lãnh thiếu đến sao?”

“Không! Con không quen.”

“Chúng ta không ai mời cả, vậy thì sao ngài ấy lại phá lệ đến đây?”

“Anh ta đến đây chắc là vì Tiểu Vân.”

Một người trọng danh tiếng như Lãnh Dật Hiên dám vì An Dụ Vân lộ diện thì Trần Tinh Vũ không nghĩ giữa bọn họ không có quan hệ gì.

“Anh sao lại đến đây vậy?”

Ở một góc nhỏ, An Dụ Vân thấp giọng hỏi Lãnh Dật Hiên. Sự xuất hiện của Lãnh Dật Hiên ở đây từ nãy đến giờ khiến cô chưa thể chấp nhận nổi. Trong lòng vừa vui vừa sợ đan xen, hắn như vậy không sợ ảnh hưởng gì hay sao?

“Tại vì nhớ em.”

“Anh đừng có ở đây nói đùa, anh đến đây làm mọi người thấy khó xử đấy.”

“Họ làm em khó xử thì sao?”

Làm sao Lãnh Dật Hiên không biết được An Dụ Vân rốt cuộc đã chịu bao nhiêu đả kích. Thậm chí lúc hắn vào đây, nhìn thấy bóng lưng mảnh khảnh quen thuộc của cô đứng đó vừa lạc lõng vừa đáng thương, hắn còn đau xót khôn nguôi. Vốn định về nhà sẽ xin lỗi cô, nào ngờ Dương Lâm nói cô đến đây, mà đến đây chắc chắn bị ức hiếp. Hắn đến đây cho cô một chỗ chống lưng, xem xem ai dám ức hiếp cô.

Mọi người đối với sự xuất hiện của Lãnh Dật Hiên vẫn là không thể tự nhiên nổi, đại diện hai gia đình là Trần lão gia cũng đến nói chuyện với Lãnh Dật Hiên, xem như đây là một cơ hội tốt.

“Lãnh thiếu ghé qua chỗ tiệc nhỏ của gia đình chúng tôi thật sự khiến chúng tôi cảm thấy vinh hạnh.”

“Trần lão gia không cần để ý quá làm gì.”

“Sao có thể thế được, Lãnh thiếu là khách quý, đãi ngộ tốt chính là việc của gia chủ mà.”

“Cứ như bình thường đi, tôi đến đón cô ấy, sẽ đi ngay thôi.”

Trần Đồng nhìn An Dụ Vân, trong lòng dấy lên một mớ phức tạp. Cô gái này vượng khí lớn, ấy vậy mà lại bám vào được Lãnh Dật Hiên, thảo nào đối với con trai của ông lại không đặt vào mắt.

“Vậy Lãnh thiếu cứ tự nhiên, có điều gì cần cứ nói với Trần Đồng tôi.”

“Không phiền Trần lão gia đâu, bây giờ tôi đi ngay đây. Tạm biệt ông, sẵn tiện chúc mừng hai gia đình.”

Trần Tinh Vũ đối với chuyện này cũng cực kì để tâm, bữa tiệc này vốn anh không thích, nhưng vì hai gia đình muốn nên anh đành nhắm mắt làm theo. Ấy nhưng nhìn An Dụ Vân thản nhiên thế kia cùng Lãnh Dật Hiên đứng đó, quan hệ không rõ làm cho anh thực sự khó chịu. Nhìn Lãnh Dật Hiên định đưa An Dụ Vân đi, anh nhịn không nổi nữa.

“Tiểu Vân! Rốt cuộc em cùng anh ta là loại quan hệ gì?”

Cả một khoảng lặng, mọi người đều không hẹn mà im lặng nhìn Trần Tinh Vũ đang chất vấn An Dụ Vân, mà An đối với câu hỏi của Trần Tinh Vũ lại cứng đờ cả người. Quan hệ gì? Cô cũng không biết là quan hệ gì nữa. Nhưng chưa kịp phản ứng lại thấy Lãnh Dật Hiên nói rồi.

“Trần thiếu gia, hôm nay là bữa tiệc của cậu, cậu có nhất thiết phải quan tâm người khác không phải hôn thê của cậu hay không?”

“Nhưng Tiểu Vân là thanh mai trúc mã của tôi.”

“Nhưng cô ấy hiện đang là bạn gái của tôi.”

Một câu nói như một quả bom dội thẳng khiến nhiều người ở đây nhất thời tiêu hoá không kịp. Trời ơi chỉ là đến dự tiệc nào ngờ ăn được quả dưa to như thế này, thật không uổng phí công sống trên đời này.

An Dụ Vân mở to mắt nhìn Lãnh Dật Hiên, hắn nói cái gì vậy? Bạn gái? Hắn nói cô là bạn gái hắn sao? An Dụ Vân cô có nằm mơ không vậy? Trần Tinh Vũ cũng bị chấn kinh, Lãnh Dật Hiên nói An Dụ Vân là bạn gái hắn?

“Tôi vốn sẽ không đến đây phá hỏng bữa tiệc của các người nếu như các người không ức hiếp đến bạn gái của tôi. Thanh mai trúc mã? Tôi không rõ lý do cậu mời cô ấy đến đây là gì? Để cho người ta bêu rếu cô ấy, nói này nói nọ sau lưng cô ấy?”

“Tôi… tôi…”

“Xưa nay cậu chưa từng xứng với cô ấy, bây giờ lại càng không xứng.”

Lãnh Dật Hiên xoay người định rời đi, nhưng nghĩ ngợi gì đó lại nói tiếp.

“Tối vốn là người rất tàn độc, chắc ai cũng biết, vậy nên chuyện tối nay ở đây tôi mong mọi người như người qua đường, đừng làm ảnh hưởng gì đến chúng tôi.”

Một câu nói đầy sát ý khiến tất cả mọi người ở đây câm như hến. Những người vừa nãy còn nói xấu An Dụ Vân bây giờ đang hận không thể tự vả mồm mình. Thôi xong, An Dụ Vân là bạn gái của Lãnh Dật Hiên, bọn họ nói xấu cô ghi thù rồi có bắt hắn tính sổ không vậy?

Lãnh Dật Hiên đem An Dụ Vân rời đi, Trần Tinh Vũ ngốc người đứng chôn chân tại chỗ, trong đầu lặp đi lặp lại câu nói của Lãnh Dật Hiên.

“Xưa nay cậu chưa từng xứng với cô ấy, bây giờ lại càng không xứng.”

Hoá ra là như vậy, hoá ra anh chưa từng xứng đáng. Hoá ra chân tình của anh từ xưa đến nay không xứng đáng. Hoá ra người đàn ông đó lại có thể vì An Dụ Vân làm được những chuyện thế này, Trần Tinh Vũ thừa nhận mình thua, thua thảm hại.

Trần gia cùng Vũ gia bị một phen bẽ mặt, không phải vì An Dụ Vân hay Lãnh Dật Hiên mà là vì Trần Tinh Vũ. Anh rốt cuộc vẫn không quên được An Dụ Vân, vẫn vì cô mà sốt sắng mấy bận. Vũ Vân Ninh chua xót, vừa giận vừa thẹn lại vừa thương Trần Tinh Vũ, ấy nhưng cô lại im lặng không nói nửa lời.

“Anh làm như vậy không được đâu? Anh phá hỏng buổi tiệc của họ rồi.”

“Là Trần Tinh Vũ tự phá hỏng.”

An Dụ Vân không nói nữa, cô tự cảm thấy bẽ mặt, Trần Tinh Vũ đúng thật là đi một bước đi sai rồi. Cô cũng sai, lẽ ra cô không nên đến thì tốt hơn.

“Em đừng quan tâm nữa. Tôi không đến em sẽ bị họ ức hiếp, họ đáng bị như vậy.”

“Ừm.”

Rốt cuộc thì người đàn ông này vẫn là người đàn ông khiến cô cảm thấy an toàn nhất để mà dựa dẫm. Là người đàn ông trong lúc cô yếu đuối nhất luôn luôn xuất hiện, An Dụ Vân khẽ đè nén trái tim đang đập nhanh xuống, không nói gì lặng lẽ ngồi cạnh Lãnh Dật Hiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK