Bố của Trần Tinh Vũ - người nắm quyền Trần gia - Trần Đồng đang tức đến nắm chặt cả nắm đấm, tin tức tràn lan trên mạng mấy ngày hôm nay không phải là ông không biết, mà thằng con trai quý tử của ông dạo gần đây lại chẳng thấy bóng dáng. Việc công ty vừa xong liền chạy bắn qua chỗ hai mẹ con của An Dụ Vân, cả tin tức dạo gần đây thật khiến ông tức chết.
An gia và Trần gia có giao tình, ấy nhưng Trần gia căn bản nào chống đỡ được một cái An gia. Vậy đã đành, đứa con gái theo cái nghề xướng ca vô loài kia lại bằng cách nào dụ dỗ con trai ông bỏ tiền vào đầu tư cho dự án phim ảnh của nó. Ông vốn rất thích An Dụ Vân, xinh đẹp, học thức, quan trọng là cùng lớn lên với con trai ông, từ lâu trong lòng cũng mặc định vị trí con dâu của Trần gia, ấy vậy mà một ngày đẹp trời An Dụ Vân bày tỏ ý muốn vào giới giải trí, mà An lão gia - An Khuê cùng vợ mình lại không có một chút phản đối. Hừ, con dâu của Trần gia sao có thể theo cái nghề đó? Trần Đồng cực kì ác cảm, cũng bởi cái giới giải trí cũng không sạch sẽ gì, thủ đoạn, mưu mô chẳng khác gì giới thương nghiệp. Ông cho rằng An Dụ Vân có thanh bạch, thuần khiết đến mấy, bước vào vũng bùn đó cũng không sớm thì muộn sẽ bị vấy bẩn mà thôi.
Trần Đồng gọi điện cho Trần Tinh Vũ, một là để hỏi han việc mấy ngày hôm nay rần rần trên mạng, hai là để răn đe anh không được tiếp xúc nhiều với người trong giới giải trí.
“Con nghe đây bố.”
“Giờ này còn chưa chịu về nhà, có biết mấy giờ rồi hay không hả?”
“Con tan làm chạy sang chỗ bác An một tí, lát nữa con sẽ về.”
“Mày muốn chọc bố tức chết hay sao? Cả ngày mày cứ quanh quẩn bên cái con bé An Dụ Vân đó, báo chí bây giờ viết ầm cả lên rồi đây này!”
“Bố! Con và Tiểu Vân có phải xa lạ gì đâu.”
“Mày có giỏi thì mau cút về đây, về đây mà gặp bố giải thích xem mấy cái tin đồn linh tinh vớ va vớ vẩn mấy hôm nay ở đâu mà ra.”
Trần Tinh Vũ chán nản cúp máy, anh cũng như bố, có biết báo chí mấy hôm nay viết cái gì đâu. An Dụ Vân có được vai diễn của cô thì chẳng qua là công ty cô dành lại, không liên quan đến anh thì mắc gì bố anh phải nổi trận lôi đình mà làm ầm lên như thế? Trần Tinh Vũ húp hết bát súp của mẹ An Dụ Vân làm, cả người khó hiểu.
“Bố con gọi sao?”
“Vâng, dạo đây con toàn biến đi mất nên bố gọi bảo con về nhà.”
“Phiền con quá, ngày nào cũng chạy sang đây, thôi ăn mau đi rồi còn về kẻo bố con trông đấy.”
“Mà bác gái, Tiểu Vân chưa về sao?”
“Nó đi quay phim mấy hôm, nghe bảo phải sang thành phố khác.”
“À…”
Thực ra Trần Tinh Vũ khá khó hiểu, vừa rồi biến cố của An gia lớn như vậy, An Dụ Vân ít nhiều cũng bị ảnh hưởng, nhưng vừa có tin đồn bộ phim đang quay của đạo diễn Phùng bị đổi vai nữ chính mà An Dụ Vân trong vòng chưa đầy một tuần đã biến nguy thành an. Trần Tinh Vũ vốn cứ nghĩ là do Lạc Cảnh đổ vốn giành lại nhưng mặc nhiên không thể có trường hợp này. Trần Tinh Vũ thấy rối như tơ vò, thôi, để lần khác gặp An Dụ Vân rồi hỏi cho ra lẽ. Anh ăn vội rồi từ biệt An phu nhân ra về.
“Mày nói cho bố nghe mấy chuyện này là sao?”
Trong thư phòng, Trần Đồng quát lớn, giận đến nỗi đem sổ sách trên bàn ném xuống chân Trần Tinh Vũ.
“Con không hề, làm chuyện đó. Mà có làm thì đã sao chứ? Con yêu Tiểu Vân, con cho cô ấy thì đã sao?”
“Mày bị nó bỏ bùa mê thuốc lú gì sao hết lần này đến lần khác cứ một hai cãi lại bố hả?”
“Chính bố tác hợp cho hai đứa con còn gì?”
“Nhưng Trần gia không chấp nhận đứa con gái đó vẫn tiếp tục cái nghề diễn viên, không chấp nhận được con dâu của Trần gia này ngày ngày lội trong cái giới giải trí dơ bẩn đó.”
“Con yêu Tiểu Vân, có thế nào vẫn yêu cô ấy, con muốn lấy cô ấy.”
“Mày bảo nó bỏ được cái giới đó thì về đây tao cho lấy, con dâu của Trần gia không giúp được việc thương trường thì ít nhất cũng phải an phận ở trong nhà làm thiếu phu nhân. Còn nếu nó cứng rắn một hai phải làm cái nghề đấy thì đừng có hòng mà rước nó vào cửa nhà này.”
“Bố! Rốt cuộc bố tại sao lại căm thù giới giải trí đến như vậy. Mà dẫu có thành kiến cũng đừng có vơ đũa cả nắm đến như thế chứ?”
“Hay mày cảm thấy đủ khôn lớn để cãi lại bố rồi hay sao? Bố đẻ ra mày đấy… Bố nói rồi, giữa tiếp tục sự nghiệp và làm con dâu nhà này nó chỉ chọn một.”
Nói rồi ông rời khỏi thư phòng, Trần Tinh Vũ tức đến mức trán nổi gân xanh cũng không dám cãi lại được. Anh chỉ là thiếu gia của nhà này, quyền lực cũng không có trong tay bao nhiêu, bây giờ muốn lấy người này cũng không được.
Lãnh Dật Hiên vừa dự tiệc rượu xong, cả người mệt mỏi ngả lưng ra ghế sau xe, cấp dưới hắn đưa cho hắn một chai nước suối, hắn nhận lấy nhưng không uống vội. Lãnh Dật Hiên cất tiếng hỏi, hai mắt vẫn nhắm dưỡng thần.
“Hôm nay bên phía Vu tổng lại cho người đến à?”
“Vâng, Lãnh thiếu muốn nhận hay là không ạ?”
“Chuyện tôi bảo cậu làm đã làm đến đâu rồi?”
Nam cấp dưới bị hỏi ngược lại nhất thời không biết là Lãnh Dật Hiên đang đề cập đến vấn đề gì, cả mặt như ngốc ra.
“Chuyện điều tra và theo dõi cô gái kia.”
“À… Vẫn đang làm ạ. Không có gì đặc sắc lắm, cô ấy chỉ đi quay phim rồi về nhà thôi ạ.”
Lãnh Dật Hiên đã điều tra qua, sau khi An gia lụi bại, An Dụ Vân cùng mẹ vẫn luôn ở tạm một căn hộ của thanh mai trúc mã là Trần Tinh Vũ, nghĩ đến đây trong lòng Lãnh Dật Hiên lại dâng lên một cảm giác khó chịu. Làm sao có thể để đồ của hắn ở chỗ người đàn ông khác cơ chứ. Nhớ đến An Dụ Vân, cả người đang trong men say của Lãnh Dật Hiên lại rạo rực, từ hôm ngủ với cô tới bây giờ hắn mặc nhiên lại chưa chạm vào người phụ nữ khác, khả năng kiềm chế phải khiến hắn bất ngờ.
“Lãnh thiếu, còn về “món quà” của Vu tổng.”
“Đến đó đi.”
Cả người Lãnh Dật Hiên bây giờ rất dễ châm lửa, mà chỉ nhớ đến An Dụ Vân thôi, hắn đã thực sự muốn hạ hoả trong người rồi.
Xe dừng ở một khách sạn sáu sao, lễ tân cũng lịch thiệp đưa thẻ phòng cho cấp dưới. Lãnh Dật Hiên đến trước căn phòng, nam cấp dưới cũng đã lui đi, hắn lại chợt nhớ đến tối hôm đó bị An Dụ Vân “cưỡng ép” vào phòng vậy.
Hắn mở cửa đi vào, trong phòng truyền đến mùi hương thơm dịu nhẹ, ánh sáng dịu mắt bao trùm lấy cả chiếc giường ngủ kingsize, hắn đưa mắt nhìn nữ nhân đang quấn độc mỗi chiếc chăn lụa trên người, ánh mắt phong tình nhìn hắn.
“Lãnh thiếu…”
Cô ta nhanh chóng quàng tay lên cổ Lãnh Dật Hiên, cố tình để cho thân thể cọ xát vào người hắn, chiếc chăn lụa lả lơi quấn quanh không cố định.
“Ngài đến trễ, em đợi hơi lâu đó.”
Lãnh Dật Hiên gỡ tay cô ta đang trườn trên người mình, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta như một món đồ bỏ. Giây sau đó liền mạnh bạo quăng cô ta xuống giường. Cô gái kia lại tưởng Lãnh Dật Hiên ưa mạnh bạo, nào ngờ hắn phun ra hai chữ rồi lạnh lùng quay gót rời đi.
“Rác rưởi.”
Phải, sau khi gặp An Dụ Vân, tất cả những người phụ nữ còn lại đều là rác rưởi. Lãnh Dật Hiên không cảm thấy mình dần khó tính mà chỉ cảm thấy bấy lâu nay hắn đối với chuyện quan hệ nam nữ lại quá qua loa, chỉ có làm và làm. Bây giờ tìm được món ăn phù hợp, hắn nào ăn nổi mấy cái thứ rác rưởi này.
Hắn bây giờ muốn ăn nhưng nuốt không trôi, mà món hắn muốn ăn nhất bây giờ cũng chưa thể ăn được. Lãnh Dật Hiên nới lỏng cà vạt, cố kìm nén sự bí bách nóng nực trong lòng. Chắc phải đẩy nhanh tiến độ đem cô nhóc kia về đây mới được.