Tôi đi vào phòng Steven, xem anh sắp xếp hành lý. Anh không mang theo nhiều đồ lắm, chỉ một cái túi vải nhỏ. Đột nhiên tôi thấy buồn khi anh sắp đi. Không có anh Steven, mọi thứ sẽ mất đi sự cân bằng - anh mang tới cho chúng tôi cảm giác không có gì thực sự thay đổi, mọi việc vẫn có thể giống như trước. Bởi vì anh Steven không bao giờ thay đổi. Mãi mãi là ông anh Steven đáng ghét, khó chịu của tôi. Anh ấy giống như một cái chăn cũ mèm - vừa sờn vừa hôi nhưng lại rất đỗi thân thuộc, thoải mái - một phần không thể tách rời trong thế giới của tôi. Anh ấy ở đây thì mọi thứ mới giống như cũ - 3 chọi 1, phe con trai chống lại phe con gái.
“Giá mà anh không phải đi,” tôi co gối ngồi trên giường quan sát anh chuẩn bị hành lý.
“Một tháng nữa chúng ta gặp nhau rồi.” anh nói.
“Một tháng rưỡi,” tôi phụng phịu sửa lại. “Anh lại còn bỏ lỡ sinh nhật em nữa, anh biết không.”
“Anh sẽ tặng quà cho em sau khi anh về nhà, được chưa?”
“Vẫn không giống nhau,” tôi biết mình đang nhõng nhẽo như một đứa con nít nhưng biết làm sao được, dù gì tôi cũng là con út trong nhà. “Ít ra cũng gửi tặng em một cái thiệp chứ?”
Anh Steven kéo khóa túi xách lại, ngẫm nghĩ một hồi rồi nói, “Anh e là anh sẽ không có thời gian đâu. Nhưng anh sẽ gửi tin nhắn cho em.”
“Anh sẽ mua cho em một cái áo khoác của trường Princeton chứ?” Tôi luôn ước ao được mặc một cái áo chính hiệu của một trường ĐH danh tiếng nào đó. Nó giống như một tấm phù hiệu chứng tỏ rằng bạn đã trưởng thành và sắp tới tuổi vào ĐH, nếu chưa vào. Giá như tôi có nguyên một ngăn kéo toàn những chiếc áo như vậy!
“Nếu anh nhớ.”
“Em sẽ nhắc anh,” tôi quyết không buông tha cơ hội có 1-0-2 này. “Em sẽ nhắn tin cho anh.”
“OK. Và đó sẽ là quà sinh nhật năm nay của em đấy nhá.”
“Được thôi,” tôi ngả hẳn người ra giường anh, gác hai chân lên tường. Anh ấy rất ghét mỗi khi tôi làm như vậy. “Chắc em sẽ nhớ anh đấy, một chút thôi.”
“Xin cô. Cô lại chẳng tớn lên với Conrad ngay,” anh Steven cười khẩy.
Tôi lè lưỡi trêu lại anh.
Sáng sớm hôm sau, anh Steven rời Cousins. Anh Conrad và Jeremiah lái xe tiễn anh ra sân bay còn tôi chỉ xuống dưới nhà để chào thôi. Tôi không cố năn nỉ đòi đi cùng bọn họ bởi tôi biết anh Steven sẽ không thích thế. Anh ấy muốn có thời gian riêng, chỉ 3 người bọn họ, và lần đầu tiên tôi để cho anh được toại nguyện mà không có sự phản kháng nào.
Lúc ôm tôi chào tạm biệt anh không quên dặn dò. “Đừng làm điều gì dại dột, nhớ chứ?” Cái cách anh nhìn tôi như muốn nói một điều gì đó thật sự quan trọng, và hy vọng rằng tôi sẽ tự hiểu ra là chuyện gì.
Nhưng tôi đã không hiểu. Tôi vỗ vỗ vào vai ông anh nhắc nhở, “Anh cũng đừng làm chuyện gì ngu ngốc.”
Anh thở dài lắc đầu nhìn tôi như thể tôi vẫn chỉ là một đứa trẻ con chưa hiểu chuyện.
Tôi cố gắng không để điều đó làm ảnh hưởng tới tâm trạng của mình. Dù sao thì đây cũng là buổi chia tay anh Steven và mọi chuyện sẽ không còn như cũ nếu thiếu anh ấy. Ít ra tôi cũng nên để anh ấy đi cho vui vẻ, đừng vì mấy chuyện cỏn con như thế này mà tranh cãi làm gì cho mệt. “Chào bố hộ em,” tôi nói.
Tôi không quay lại giường ngay mà ngồi ngoài hiên hóng gió một lát cho đỡ buồn - không ngờ vắng anh Steven mới mấy phút mà tâm trạng tôi đã buồn hẳn đi như thế này, chưa kể tôi lại còn rơm rớm nước mắt nữa chứ. Tất nhiên, tôi sẽ không bao giờ thú nhận điều đó cho anh ấy biết.
Nói chung màu Hè năm nay không khác nhiều so với mùa Hè năm ngoái. Mùa Thu tới anh Conrad sẽ bắt đầu vào Đại học. Anh ấy sẽ theo học ở trường Brown. Năm tới có khả năng anh ấy sẽ không tới đây nghỉ Hè được. Có thể anh ấy sẽ đi thực tập hay tham gia một khóa học Hè nào đó, hoặc đi du lịch bụi vòng quanh châu Âu với nhóm bạn mới quen ở cùng ký túc xá. Còn Jeremiah, biết đâu chừng cậu ấy sẽ đăng ký vào trại Hè cùng với đội bóng mà cậu ấy vẫn thường hay kể. Tôi chợt nhân ra rằng tôi sẽ phải tận hưởng tối đa mùa Hè này và ghi lại thật nhiều kỷ niệm với nó bởi không biết chừng sẽ không còn một mùa Hè nào giống như thế này nữa. Vả lại tôi cũng sắp bước sang tuổi 16 rồi. Chẳng mấy chốc tôi sẽ già đi. Theo thời gian, mọi thứ đều sẽ thay đổi, không có gì gọi là mãi mãi.