Cuối mùa Hè năm đó, khi từ Cousins trở về nhà, tôi tìm thấy chiếc váy ấy trong vali của mình, được gói cẩn thận trong một tờ giấy, đặt ngay ngắn ở trên cùng. Cô Susannah đã quay lại và mua nó cho tôi. Tính cô là như vậy, một khi đã thấy đúng là sẽ làm cho bằng được. Sau đó hẳn mẹ cũng đã nhìn thấy chiếc váy này trong tủ quần áo của tôi nhưng mẹ không bao giờ nhắc lại chuyện đó một lần nào nữa.
Biết rằng đứng ngoài hành lang nghe lỏm chuyện như thế này là không nên nhưng tôi không thể kiềm lòng được.
Tôi nghe thấy cô Susannah nói, “Laurel, mình đã là người trưởng thành rồi. Cậu làm ơn đừng can thiệp vào cuộc sống của mình có được không? Mình sẽ tự quyết định mình muốn sống như thế nào?”
Không cả kịp chờ xem câu trả lời của mẹ như thế nào, tôi sốt ruột bước thẳng vào trong phòng hỏi, “Có chuyện gì thế à?” tôi nhìn mẹ chằm chằm. Tôi biết mình làm vậy sẽ giống như đang đổ hết mọi tội lỗi lên đầu mẹ nhưng tôi mặc kệ.
“Không có gì. Mọi chuyện vẫn ổn” – mẹ nói, hai mắt đỏ hoe, giọng đầy mệt mỏi.
“Thế tại sao hai mẹ lại cãi nhau?”
“Hai mẹ đâu có cãi nhau đâu, cháu yêu,” cô Susannah xoa xoa hai bên vai tôi trấn an. “Mọi chuyện vẫn ổn thật mà.”
“Theo những gì cháu vừa nghe được thì không hề giống thế chút nào.”
“Thật mà,” cô Susannh quả quyết.
“Cô hứa nhá?” Tôi rất muốn tin lời cô.
“Cô hứa,” cô gật đầu nói.
Mẹ không nói không rằng lầm lũi đi lên nhà. Nhìn cái cách hai vai mẹ rũ xuống thế kia là tôi hiểu rằng mọi chuyện không hề ổn, rằng mẹ vẫn đang không vui. Nhưng vì tôi muốn ở cùng với cô Susannah, nơi mọi thứ vẫn ổn, nên tôi quyết định không đi theo mẹ. Hơn nữa, những lúc không vui mẹ vẫn thường thích ở một mình hơn là có người làm phiền bên cạnh.
“Mẹ cháu bị làm sao thế ạ?” Tôi thì thào hỏi cô Susannah.
“Chẳng có gì đâu. Nào, kể cho cô nghe về buổi hẹn hò với Cam xem nào,” cô kéo tôi ngồi xuống ghế.
Đáng ra tôi phải tiếp tục gặng hỏi cô xem chuyện gì đã xảy ra giữa mẹ và cô nhưng nỗi lo lắng của tôi đột nhiên tan biến hết khi cô hỏi về Cam. Tôi muốn kể cho cô nghe mọi điều về cậu ấy, tất cả. Cô Susannah có biệt tài khiến người khác luôn muốn trút bầu tâm sự với cô, sẵn sàng chia sẻ mọi bí mật thầm kín nhất của mình.
Cô vỗ vỗ tay lên đùi và tôi ngồi xuống bên cạnh, gối đầu lên đùi cô. Cô đưa tay vuốt tóc mái tôi sang một bên. Bỗng dưng tôi cảm thấy thật ấm áp và an toàn, như thể trận cãi vã khi nãy chưa hề xảy ra. Có khi đó không hẳn là một cuộc tranh cãi, có khi tôi đã quá nhạy cảm và hiểu nhầm câu chuyện. “Cậu ấy khác với tất cả những người cháu từng gặp,” tôi bắt đầu kể.
“Khác thế nào?”
“Cậu ấy rất thông minh và không bao giờ để ý xem người khác nghĩ gì về mình. Cậu ấy lại còn rất đẹp trai nữa. Cháu thật không dám tin là người như cậu ấy lại để mắt tới mình.”
Cô Susannah lắc đầu nói, “Kìa, sao cháu lại tự ti như thế. Tất nhiên cậu ấy phải để mắt tới cháu rồi. Cháu đáng yêu như vậy cơ mà. Hè năm nay cháu thực sự đã thành thiếu nữ. Mọi người không thể không chú ý tới cháu được.”
“Ha,” tôi cảm thấy tự mãn. Cô Susannah rất giỏi trong việc khiến cho người khác cảm thấy mình được trân trọng, “Cháu rất vui khi có cô để kể về mấy chuyện như thế này.”
“Cô cũng vậy. Nhưng cháu cũng có thể tâm sự với mẹ mà.”
“Mẹ cháu không thích mấy chuyện này đâu. Mẹ sẽ giả vờ là có quan tâm nhưng thực ra trong lòng chẳng hề để ý gì đâu.”
“Ôi Belly. Không phải như thế đâu. Mẹ cháu chắc chắn là rất quan tâm muốn biết mọi chuyện của cháu. Cô nói thật đấy.” Cô Susannah dịu dàng ôm lấy mặt tôi. “Mẹ cháu là một fan cuồng nhiệu của cháu, chỉ sau cô. Mẹ cháu luôn quan tâm lo lắng cho cháu. Đừng đẩy mẹ ra xa như thế.”
Tôi thực sự không muốn nói về mẹ nữa. Tôi chỉ muốn nói về Cam thôi. “Cô sẽ không thể tin nổi Cam đã nói với cháu những gì tối nay đâu.” Tôi bắt đầu mở máy.