• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hè năm 12 tuổi

Như thường lệ, tối hôm đó chú Fisher đưa bọn con trai đi câu cá đêm ở tít ngoài khơi xa. Trừ Jeremiah, cậu ấy bị cô Susannah bắt ở nhà vì vẫn chưa hết ốm. Hai chúng tôi dành cả buổi tối trên chiếc ghế kẻ sọc cũ kỹ dưới tầng hầm, vừa xem phim vừa ăn khoai tây nhúng sốt.

Đoạn giữa hai tập phim Kẻ hủy diệt 1 và Kẻ hủy diệt 2, Jeremiah quay sang than thở với tôi, giọng đầy cay đắng, “Cậu biết không, bố yêu anh Conrad hơn mình.”

Tôi đang nhổm dậy thay đĩa DVD, nghe thấy vậy lập tức quay ngoắt lại hỏi, “Hả?”

Jeremiah đưa tay nhặt sợi chỉ thừa trên tấm chăn mỏng đang đắp trên đùi. “Sự thật là thế mà. Nhưng không sao, đằng nào thì mình cũng chẳng quan tâm lắm tới chuyện đó.”

Quả thực, tôi cũng rất đồng quan điểm với Jeremiah về chuyện của chú Fisher nhưng tôi đã không nói gì. Dù sao cũng chẳng nên về hùa với ai đó nói xấu bố mẹ của người ấy, dù với bất kỳ lý do gì. Tôi nhét cái đĩa DVD vào đầu máy và ngồi lại xuống ghế. Lấy tay kéo một góc chăn đắp lên chân, tôi nhẹ nhàng nói, “Mình thấy bố cậu cũng có tệ lắm đâu.”

Jeremiah quay sang nhìn tôi. “Có đấy, cậu cũng biết còn gì. Chỉ có anh Conrad là luôn coi ông ấy như Thánh thôi, cả anh trai cậu cũng vậy.”

Tôi phân bua, “Thì tại bố cậu quá khác so với bố bọn mình chứ sao. Chú Fisher còn chịu đưa các cậu đi câu cá hay chơi bóng cùng các cậu chứ bố bọn mình chẳng bao giờ. Ngoài món cờ vua ra bố mình chẳng biết chơi trò gì hết.”

Cậu ấy nhún vai. “Mình cũng thích chơi cờ vua.”

Không ngờ Jeremiah cũng có niềm đam mê với môn cờ vua cơ đấy! Bản thân tôi cũng rất thích chơi cờ vua. Bố đã dạy tôi chơi từ khi tôi mới lên bảy. Và tôi chơi không tệ chút nào. Có điều, thích là một chuyện còn tam gia vào CLB cờ vua lại là chuyện khác. Theo lời Taylor thì CLB cờ vua chỉ dành cho mấy đứa chuyên ngoáy mũi thôi.

“Anh Conrad thực ra cũng rất thích chơi cờ nhưng anh ấy luôn cố làm những thứ bố mình muốn. Mà mình nghĩ anh ấy thậm chí còn chẳng thích bóng bánh gì hết ý, không giống như mình. Còn lý do anh ấy chơi bóng giỏi đến thế, không phải vì lòng đam mê với trái bóng hay gì hết, mà vì anh ấy vốn luôn giỏi tất cả mọi thứ, không cứ gì bóng đá.”

Công nhận, anh Conrad đúng là giỏi mọi thứ. Tôi bốc một nắm khoai tây đầy đút vào miệng để khỏi phải nói gì thêm.

“Sẽ có một ngày mình giỏi hơn cả anh ấy.” Jeremiah nói, giọng chắc như đinh đóng cột.

E rằng cái ngày đó sẽ không bao giờ xảy ra mất, bởi anh Conrad quả thực là quá giỏi.

Đột nhiên Jeremiah chuyển phắt sang một chủ đề khác, chẳng liên quan. “Mình biết cậu thích anh Conrad.”

Tôi nuốt vội chỗ khoai tây trong mồm. Tự dưng thấy đắng thế không biết, chẳng khác gì đang nhai rơm! “Không hề ý,” tôi giãy nảy lên. “Mình không hề thích anh Conrad.”

“Có đấy.” Jeremiah nhìn tôi với ánh mắt kiểu mình-biết-tỏng-hết-rồi-lại-còn-chối. “Thú thật đi. Giữa chúng ta chẳng phải đã giao hẹn không được có bí mật đấy sao?” Tôi và Jeremiah quả thật đã từng giao ước với nhau là sẽ không bao giờ giữ bí mật gì với nhau. Nó giống như một thứ truyền thống được hiểu ngầm giữa hai chúng tôi – giống như việc Jeremiah luôn uống giùm hết sữa trong bát ngũ cốc của tôi cũng là một truyền thống. Ngoài hai đứa chúng tôi ra, chẳng ai biết được về bí mật đó.

“Đã bảo không phải mà. Mình thực sự không hề thích anh ý,” tôi khăng khăng phủ nhận. “Mình chỉ coi anh ấy như một người bạn. Chứ mình không nhìn anh ấy theo kiểu kia.”

“Có đấy. Cậu nhìn anh ấy như thể cậu đang yêu.”

Tôi không thể tiếp tục nhìn thẳng vào đôi mắt đang nhìn thấu hết ruột gan của mình kia thêm một giây nào nữa. Nóng máu, tôi gắt lên, “Cậu cứ thích tự suy diễn như thế bởi vì cậu ghen tỵ với anh Conrad về tất cả mọi thứ.”

“Mình chẳng ghen tị. Mình chỉ ước có thể giỏi được như anh ấy.” Jeremiah từ tốn đáp lại. Sau đó cậu ấy ợ hơi một cái rồi thản nhiên quay ra bật phim lên xem.

Vấn đề là Jeremiah nói không sai. Tôi có yêu anh ấy. Tôi còn nhớ như in cái ngày tôi xác lập được tình cảm của mình dành cho anh. Ngày hôm đó, anh Conrad dậy từ sớm để chuẩn bị một bữa sáng đặc biệt dành riêng cho chú Fisher nhân Ngày Của Cha. Tuy nhiên, chú ý đã không xuống Cousins như dự định. Mặc dù vậy, anh Conrad vẫn vào bếp nấu. Khi ấy anh mới 13 tuổi và tài nghệ nấu ăn của anh thì dở tệ, nhưng chúng tôi vẫn đánh chén sạch bách phần ăn sáng của mình. Nhìn cách anh ấy vừa phục vụ món trứng nửa chiên nửa ốp-lết của mình cho mọi người, vừa cố tỏ ra không buồn, tôi đã tự nhủ với lòng mình rằng: Suốt cuộc đời này tôi sẽ chỉ yêu mình anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK