Và thế là tôi quyết định cậu ấy không làm thì mình sẽ làm. Tôi rủ Cam tới nhà chơi điện tử và nếu thích có thể đi bơi cùng nhau ngoài bể bơi. Tôi thấy mình thật ra dáng một phụ nữ độc lập, dám nghĩ dám làm khi chủ động gọi điện mời Cam đến nhà như vậy. Trong khi thực ra là vì tôi biết ngày hôm đó sẽ không có ai ở nhà. Tôi không muốn Jeremiah, anh Conrad hay mẹ hoặc thậm chí là cả cô Susannah gặp cậu ấy vội. Giờ cậu ấy phải là của riêng tôi đã.
“Mình bơi giỏi lắm đấy, vì thế cậu đừng có nổi cáu nếu bị mình vượt mặt nhá,” tôi dặn trước qua điện thoại.
“Bơi tự do á?” Cam cười phá lên hỏi.
“Kiểu nào mình cũng chơi được hết.”
“Sao cậu lúc nào cũng muốn đứng đầu thế?”
Bản thân tôi cũng không có lời giải đáp cho câu hỏi đó, ngoài việc tôi cảm thấy vui mỗi khi giành chiến thắng. Hơn nữa, ai mà không thích thắng? Lớn lên cùng với anh Steven và Hè nào cũng ở với Jeremiah và anh Conrad, với tôi việc giành chiến thắng là rất quan trọng bởi vì tôi là đứa con gái duy nhất trong hội và hầu như chẳng bao giờ có cơ hội thắng ba người họ được bất cứ cái gì. Với những kẻ yếu thế như tôi, chiến thắng luôn có ý nghĩa và ngọt ngào hơn gấp hàng ngàn lần.
Cuối cùng Cam cũng tới. Từ cửa sổ phòng ngủ, tôi nhìn thấy xe cậu ấy dừng lại trước cửa nhà. Xe cậu ấy có màu xanh nước biển và khá cũ kỹ, giống như cái áo khoác cậu ấy cho tôi mượn tối hôm trước. Cũng không có gì gọi là quá bất ngờ, bởi vì tôi cũng đã hình dung ra con xe của cậu ấy từ trước khi tới đây rồi.
Cam nhấn chuông cửa và tôi phi như bay từ trên lầu xuống, chạy ra mở cửa, “Chào cậu.” Tôi vẫn đang mặc cái áo khoác của cậu ấy.
“Cậu đang mặc áo của mình,” cậu ấy mỉm cười nhìn tôi. Trông cậu ấy còn cao hơn cả lần trước gặp.
“Nghĩ lại mình thấy có lẽ mình sẽ giữ chiếc áo này,” tôi tuyên bố. “Nhưng tất nhiên không phải lấy không của cậu. Hãy bơi thi với nhau, người nào thắng sẽ được quyền giữ chiếc áo này.”
“Nhưng như thế cậu đừng có nổi cáu nếu bị mình vượt mặt nhá.” Cam láu lỉnh nhắc lại lời tôi hôm trước. “Đây là cái áo yêu thích của mình và nếu mình thắng, mình sẽ lấy lại nó.”
“Nếu cậu thắng,” tôi nhún vai thách thức.
Sau đó chúng tôi ra bể bơi chuẩn bị tiến hành vụ cá cược. Không một chút ngượng ngùng, tôi thoăn thoắt cởi quần soóc, áo phông và cái áo khoác ra để khởi động – ngày nào tôi và Jeremiah chẳng lôi nhau ra đây thi xem ai bơi nhanh hơn. Vì thế tôi không hề thấy e dè hay ngượng ngập gì khi mặc bikini trước mặt bọn con trai. Và bây giờ là Cam.
Nhưng cậu ấy ngay lập tức quay mặt đi và cởi áo phông ra.
“Sẵn sàng chưa?” Cam hô to.
Tôi bước tới thành bể, nhúng thử ngón chân xuống nước kiểm tra nhiệt độ. “Bơi đủ một vòng hả?”
“Tất nhiên rồi,” cậu ấy gật đầu. “Cậu có muốn xuất phát trước không?”
Tôi ngửa đầu cười ngạo nghễ, “Mình phải hỏi cậu có muốn xuất phát trước không mới đúng.”
“Cậu cũng khéo đùa ghê,” Cam nhướn lông mày nhìn tôi cười.
Tôi thắng vòng đầu tiên một cách dễ dàng. “Cậu cố tình để cho mình thắng,” tôi bất bình kêu lên.
“Đâu có,” cậu ấy lắc đầu chối nhưng tôi biết đó là lời nói dối. Chưa một mùa Hè nào, chưa một cuộc thi nào, chưa một người con trai nào, từ anh Conrad, Jeremiah đến anh Steven, lại chịu để tôi thắng cả.
“Từ giờ tốt hơn hết là cậu nên cố gắng hết sức của mình đi,” tôi cảnh báo. “Không thì mình sẽ giữ cái áo đó luôn đấy.”
“Chỉ cần thắng 2 trên 3 vòng là ổn chứ gì.” Cam giơ tay gạt tóc ra khỏi mắt.
Vòng thứ 2 cậu ấy là người thắng cuộc, để rồi chịu thua tôi ở vòng cuối cùng. Mặc dù Cam khăng khăng là không hề nhường tôi nhưng tôi không tin lời cậu ấy cho lắm – vì người cậu ấy cao và dài thế kia cơ mà, chỉ cần một sải tay của cậu ấy đã bằng tới hai sải tay của tôi rồi. Nhưng tôi rất muốn giữ cái áo khoác của cậu ấy vì thế cũng không muốn thắc mắc gì thêm. Dù sao người thắng cuộc vẫn luôn là người thắng cuộc.
~*~
Lúc Cam ra về, tôi tiễn cậu ấy ra tới tận cửa xe. Cậu ấy không chui vào trong xe ngay mà cứ tần ngần đứng ở bên ngoài nửa muốn nói điều gì đó với tôi nửa không biết có nên nói hay không. Phải mất một lúc sau, cậu ấy mới hắng giọng nói, “Mình có anh bạn tên là Kinsey, anh ấy mời mình tới dự buổi tiệc tại nhà vào tối mai. Cậu có muốn đi cùng mình không?”
“Tất nhiên rồi,” tôi nhận lời ngay tắp lự, không cần suy nghĩ. “Mình rất sẵn lòng.”
Tôi đã phạm một sai lầm rất lớn khi đưa chuyện này ra kể tại bàn ăn sáng buổi sáng hôm sau. Mẹ và cô Susannah đang ra ngoài mua hoa quả, ở nhà chỉ có mỗi tôi và hai tên con trai - tình trạng xảy ra như cơm bữa suốt mùa Hè năm nay. “Tối nay em sẽ đi dự tiệc,” tôi cố tình nói rất to, cốt để khoe khoang với hai người bọn họ.
Anh Conrad nhướn mày lên hỏi đầy nghi ngờ. “Em á?”
“Tiệc của ai thế?” Jeremiah tò mò hỏi, “Nhà Kinsey à?”
Tôi đặt ly nước quả xuống trố mắt ngạc nhiên. “Sao cậu biết?”
Jeremiah mỉm cười đầy ma mãnh. “Mình biết tất cả mọi người ở cái bãi biển Cousins này, Belly ạ. Mình là nhân viên cứu hộ mà. Quan trọng không kém gì thị trưởng đâu. Anh Grey Kinsey làm việc ở cửa hàng bán dụng cụ lướt sóng gần siêu thị chứ đâu.”
Anh Conrad nhíu mày hỏi, “Grey Kinsey là người chuyên bán thuốc kích thích crystal meth đúng không?”
“Hả? Không hề. Cam sẽ không đời nào chịu làm bạn với những loại người đó,” tôi giãy nảy kêu lên.
“Cam là ai?” Jeremiah lập tức hỏi ngay.
“Là anh chàng mình gặp hôm đốt lửa trại ở nhà anh Clay. Cậu ấy mời mình cùng đi và mình cũng đã nhận lời.”
“Rất tiếc. Em sẽ không được tới dự tiệc ở nhà một kẻ chuyên buôn bán thuốc kích thích như thế,” anh Conrad thủng thẳng nói.
Đây là lần thứ hai anh Conrad ngăn cấm tôi làm những thứ mà tôi thích và tôi rất ghét điều đó. Anh ấy nghĩ anh ấy là ai? Bằng mọi giá tôi phải có mặt ở bữa tiệc này. Không cần biết có crystal meth hay không, tôi sẽ vẫn đi. “Em đã nói rồi, Cam sẽ không đời nào chịu làm bạn với những loại người như thế! Cậu ấy là một straight edge.”
Anh Conrad và Jeremiah đồng thanh. “Cậu ta là một straight edge á?” và quay sang nhìn nhau cười khẩy. Những lúc như thế này, hai anh em bọn họ luôn đứng về cùng một phe, bỏ mặc tôi đơn thương độc mã một mình. Jeremiah dẫu sao cũng nhân đạo hơn một chút, mím chặt hai môi cố không bật cười thành tiếng. “Siêu nhở!”
“Công nhận,” anh Conrad gật gù tán thành.
Tôi lườm cả hai anh em bọn họ một cái muốn cháy mặt. Họ không muốn tôi giao du với mấy kẻ nghiện ngập nhưng đồng thời lại đi cười nhạo những người straight edge có lối sống lành mạnh. “Cậu ấy không chơi thuốc. Đó là lý do tại sao em tin rằng cậu ấy không kết bạn với một kẻ buôn bán ma tuý.”
“Cậu biết không, có khi Greg Rosenberg mới là kẻ buôn bán ma tuý ý chứ. Mình thấy anh Greg Kinsey tính cũng khá hay. Nhà anh ấy còn có hẳn một cái bàn bi-a cơ đấy. Mình nghĩ mình sẽ lượn qua bữa tiệc tối mai xem có gì hay ho không.”
“Hả... Này này...” tôi hoảng hốt.
“Cả anh nữa,” anh Conrad nói. “Anh vốn thích chơi bi-a mà.”
Tôi đứng bật dậy khỏi ghế. “Có ai mời hai người đâu mà xông đến tiệc nhà người ta?”
Anh Conrad ngửa người ra sau ghế, ung dung đưa hai tay ra sau gáy phán. “Đừng lo, Belly. Bọn anh chả làm gì tổn hại đến buổi hẹn hò của em đâu.”
“Trừ phi cậu ta dám động tới cậu...” Jeremiah nắm bàn tay phải lại đầy hăm doạ, đôi mắt xanh của cậu ấy sáng rực lên “...thì coi như đời cậu ta tàn.”
“Sẽ chẳng làm sao hết đâu,” tôi rền rĩ kêu giời. “Coi như em cầu xin. Đừng tới bữa tiệc đó. Làm ơn đừng xuất hiện ở đấy.”
Jeremiah lờ đi coi như không nghe thấy. “Anh Conrad, anh định sẽ mặc gì?”
“Cũng chưa biết nhỉ. Có khi là quần soóc vải kaki thôi. Còn em, em định mặc gì?”
“Quá đáng!” Tôi hậm hực đứng dậy chạy ra khỏi bàn ăn.
Mọi chuyện không còn như xưa giữa tôi và anh Conrad, và giờ là giữa tôi và Jeremiah. Có điều gì đó kỳ lạ trong cách cư xử giữa hai người bọn họ và tôi. Liệu có khi nào họ cố tình không muốn tôi thành đôi với Cam không? Bởi vì họ có cảm tình với tôi? Điều hoang đường đó có khi nào xảy ra không nhỉ? Tôi e là không. Trong mắt họ tôi chỉ giống như một đứa em gái nhỏ mà thôi.
~*~
Sau khi sửa soạn quần áo xong xuôi, tôi ghé qua phòng cô Susannah chào tạm biệt. Mẹ và cô đang ngồi xem lại đống ảnh cũ. Cô Susannah có vẻ như cũng sắp lên giường đi ngủ rồi, mặc dù lúc bấy giờ vẫn còn khá sớm. Xung quanh cô toàn gối là gối và cô đang mặc một trong những chiếc áo khoác lụa mà chú Fisher mua tặng cho cô một chuyến đi công tác ở Hong Kong. Khi nào cưới, tôi cũng sắm một cái màu kem giống như vậy.
“Vào đây giúp mẹ và cô sắp xếp lại đống ảnh này vào album đi, Belly,” mẹ chìa cho tôi xem cái mũ sọc cũ kỹ, bên trong đựng đầy ảnh.
“Laurel, cậu không thấy là con bé đã chải chuốt để đi chơi à? Con bé còn ối thứ hay ho để làm thay vì ngồi nhà lục lọi mớ ảnh cũ với hai bà già chúng ta,” cô nháy mắt với tôi. “Belly, con trông tươi như hoa vậy. Cô rất thích nhìn con mặc màu trắng nhé, nó làm nổi bật làn da nâu khoẻ khoắn của con. Xinh lắm ý.”
“Cám ơn cô, cô Susannah,” tôi cười sung sướng.
Tôi không chải chuốt gì ghê gớm chỉ là không mặc quần soóc giống như tối hôm đốt lửa trại mà thôi. Tối nay tôi mặc một chiếc váy mùa Hè màu trắng, đi dép tông và bện tóc vắt sang một bên (mặc dù tóc vẫn chưa khô hẳn). Tôi biết tối nay về nhà chắc sẽ mất nửa tiếng đến một tiếng để gỡ chúng ra bởi vì chúng quá chặt, nhưng không sao, miễn trông đẹp là được.
“Con trông dễ thương lắm. Mà con định đi đâu đấy?” mẹ hỏi.
“Chỉ là một bữa tiệc nhỏ thôi ạ,” tôi nhún vai đáp.
Mẹ nhăn mặt lại hỏi tiếp, “Conrad và Jeremiah có đi cùng con không?”
“Họ đâu phải vệ sỹ của con,” tôi đảo tròn hai mắt.
“Mẹ đâu có nói họ là vệ sỹ của con.”
Cô Susannah vẫy tay ra hiệu bảo tôi cứ đi đi, “Chơi vui nhé, Belly.”
“Vâng ạ,” tôi nhanh chóng đóng cửa lại trước khi mẹ kịp thêm câu hỏi.
Tôi đã rất hy vọng rằng những lời khi nãy của anh Conrad và Jeremiah chỉ là để chọc mình thôi chứ thực sự họ không hề có ý định tới buổi tiệc tối nay. Nhưng khi tôi chạy xuống dưới nhà mở cửa cho Cam thì bị Jeremiah gọi giật lại, “Ê, Belly.”
Cậu ấy và anh Conrad đang ngồi xem TV trong phòng khách. Tôi ngó đầu vào, cáu kỉnh hỏi, “Gì? Mình đang vội.”
Jeremiah quay đầu lại nháy mắt đầy ranh mãnh nói, “Lát gặp.”
Anh Conrad cũng nhìn tôi một lượt từ đầu tới chân rồi nhăn mặt hỏi, “Nước hoa của em mùi gì thế? Làm anh đau hết cả đầu. Mà tại sao em lại trang điểm choe choét thế kia?”
Tôi có trang điểm gì quá đà đâu, chỉ quệt một chút phấn, mascara và son bóng thôi mà. Chắc tại anh ấy không quen nhìn thấy tôi khi có chút phấn son mà thôi. Hơn nữa tôi đây là mới chỉ xịt nước hoa vào cổ và cổ tay thôi đấy, nếu xét về độ nồng nặc thì chưa là gì so với cái cô đội mũ Red Sox hôm trước. Hôm đó thấy anh Conrad có vấn đề gì với nước hoa của cô ta đâu nhỉ, anh ấy thậm chí còn thích mùi nước hoa của cô ta là đằng khác. Kệ, không hơi đâu cãi nhau với hai anh em nhà này. Tôi ngắm mình lại một lần nữa trong chiếc gương ngoài hành lang - đồng thời lau đi một chút phấn trên má và nước hoa trên cổ.
Sau đó tôi đóng sầm cửa lại và chạy ra ngoài đón Cam. Vừa đúng lúc xe cậu ấy cũng đang rẽ vào. Tôi đã canh sẵn thời gian để cậu ấy không phải vào trong nhà và gặp mẹ tôi.
“Chào cậu,” tôi mở cửa chui vào trong xe.
“Xin chào! Đáng ra mình phải vào tận nơi đón cậu mới phải,” Cam nói.
“Tin mình đi, như thế này thì tốt hơn,” đột nhiên tôi cảm thấy rất xấu hổ. Tại sao sau khi buôn chuyện với nhau hàng tiếng đồng hồ, thậm chí đi bơi với nhau cả một buổi sáng rồi mà đến khi gặp lại tôi vẫn có cảm giác ngượng ngùng như lần đầu gặp nhau thế nhỉ?
“Nghe này, cái anh chàng Kinsey này hơi lập dị một chút nhưng là một người tốt,” Cam vừa lùi xe ra đường cái vừa nói. Ước gì tay lái của tôi cũng vững và dứt khoát được như cậu ấy.
“Anh ấy có tình cờ là kẻ bán chất kích thích crystal meth không thế?” Tôi hỏi như không có chuyện gì xảy ra.
“Ừm... cái đó thì mình chịu,” Cam mỉm cười. Má bên phải của cậu ấy có lúm đồng tiền. Thế mà mình không nhận ra. Hay thật!
Tôi thở phào nhẹ nhõm. OK, vậy là giải quyết xong một chuyện. Giờ đến chuyện tiếp theo. “Cậu đã gặp hai anh chàng đi cùng mình tối hôm trước tới buổi đốt lửa trại rồi đúng không? Jeremiah và anh Conrad?”
“Hai ông anh hờ của cậu ý hả?”
“Ừ. Mình nghĩ họ cũng sẽ ghé qua bữa tiệc tối nay đấy. Họ biết anh Kensey.”
“Ôi thế à?” Giọng cậu ấy có vẻ rất hồ hởi. “Cũng tốt. Họ sẽ thấy là mình không phải một thằng hâm.”
“Họ đâu có nghĩ cậu hâm,” tôi xua tay vội. “À, thực ra thì... cũng có. Nhưng nói chung bất cứ anh chàng nào nói chuyện với mình đều bị họ liệt vào hàng hâm hết, chứ không phải riêng cậu.”
“Họ quan tâm đến cậu phết nhờ.”
“Ừm... cũng không hẳn. Có thể với Jeremiah thì có nhưng với anh Conrad, đó chỉ là nghĩa vụ thôi. Đáng ra anh ấy nên trở thành samurai mới phải,” tôi khẽ liếc về phía Cam. “Xin lỗi, cậu nghe mấy chuyện này chán lắm phải không?”
“Không, cậu cứ kể tiếp đi,” cậu ấy lắc đầu nói. “Sao cậu biết về samurai?”
“Năm lớp 9, môn Văn hóa thế giới của cô Baskerville. Bọn mình có cả một học kỳ nghiên cứu về Nhật Bản và Võ sỹ đạo. Mình gần như bị ám ảnh bởi cái tục tự mổ bụng của họ.”
“Bố mình mang một nửa dòng máu là Nhật Bản,” Cam kể. “Bà nội mình vẫn đang sống ở Nhật, vì thế mỗi năm nhà mình lại sang đó thăm bà một hai lần.”
“Uầy,” tôi chưa bao giờ được tới Nhật, hay bất cứ quốc gia nào ở Châu Á. Đến một người mê chu du thiên hạ như mẹ cũng còn chưa đặt chân lên đó lần nào, huống hồ là tôi. Nhưng tôi biết mẹ rất mong muốn được một lần ghé thăm đất nước giàu truyền thống và văn hoá này. “Cậu có nói được tiếng Nhật không?”
“Một chút thôi.” Cam gãi đầu ngượng ngùng. “Đủ để giao tiếp.”
Tôi huýt sáo vang cả xe - là anh Steven đã dạy cho tôi cách huýt sáo. “Vậy là cậu nói được tiếng Anh, tiếng Pháp và cả tiếng Nhật? Quá siêu ý. Cậu đúng là một thiên tài.”
“Mình nói được cả tiếng Latin nữa,” cậu ấy nhắc, miệng cười toe toét.
“Chẳng ai giao tiếp bằng tiếng Latin hết. Đó là một ngôn ngữ chết,” tôi lý luận.
“Nó không hề chết. Nó hiện diện trong tất cả các ngôn ngữ của phương Tây,” giọng cậu ấy y như thầy Coney, thầy giáo dạy tiếng Latin của tôi năm lớp 7.
~*~
Lúc bọn tôi dừng xe trước cửa nhà anh Kinsey, thực lòng tôi không hề muốn xuống chút nào. Tôi thích cảm giác được nói chuyện và có người chịu nghe những gì mình nói. Nó khiến tôi thấy mình được trân trọng.
Cam đi rất nhanh. Tôi gần như phải chạy mới bắt kịp đôi chân dài lều nghều của cậu ấy. “Sao cậu quen anh Kinsey?” tôi hỏi.
“Anh ấy là nhà cung cấp của mình.” Cam nói, sau đó lập tức phá lên cười khi thấy cái mặt thộn ra của tôi. “Cậu đúng là dễ mắc lừa quá đấy, Flavia ạ. Bố mẹ anh ấy có một chiếc du thuyền. Mình gặp anh ấy ở bến du thuyền. Anh ấy khá dễ chịu.”
Bọn tôi cứ thế đẩy cửa đi thẳng vào trong nhà mà không cần gõ cửa. Họ bật nhạc to đến nỗi tôi có thể nghe thấy tiếng nhạc vọng ra từ ngoài đường. Một cô gái đang quằn quại trên sàn, rống lên bài Like a Virgin trong khi những người khác vừa uống bia vừa chuyền cho nhau quyển tên bài hát. Thì ra họ đang hát karaoke ạ. “Tiếp tới là bài Livin’ on a Prayer,” một người ngẩng đầu lên thông báo.
Nãy giờ có vài anh chàng tôi không quen mặt cứ liên tục nháy mắt làm quen với tôi. Chẳng hiểu có phải do hôm nay tôi trang điểm quá đậm không nữa? Tôi còn vẫn chưa quen với việc được bọn con trai để mắt tới, chứ đừng nói tới chuyện được họ mời đi chơi, cảm giác đó vừa tuyệt vời vừa có chút đáng sợ. Tôi nhìn thấy cô gái gặp hôm đốt lửa trại - người đã chặn tôi ở giữa bãi đỗ xe hỏi về Cam. Cô ta chốc chốc lại quay ra nhìn lén hai đứa bọn tôi, mặt buồn thiu. Tôi thấy tội nghiệp cho cô ta bởi tôi biết cảm giác thương thầm một ai đó là thế nào.
Tôi cũng nhận ra chị hàng xóm tên Jill – người chỉ tới Cousins vào dịp cuối tuần - đang ngồi bên cạnh anh chàng nhân viên cửa hàng băng đĩa. Anh ta chỉ làm ở đó vào các ngày thứ Ba và thường xuyên đeo bảng tên của mình ngược. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nửa người dưới của anh ấy bởi vì anh luôn đứng ở sau quầy tính tiền mỗi lần tôi tới thuê đĩa. Cách đó không xa là chị Katie, nhân viên bán hàng trong tiệm bán đồ bơi của chú Jimmy. Nhưng hôm nay chị ấy không mặc đồng phục sọc trắng-đỏ như mọi ngày. Đó là những người Hè năm nào tôi cũng gặp ở Cousins. Hóa ra đây chính là nơi bọn họ vẫn thường lui tới, trong khi tôi bị bỏ rơi ở nhà một mình với mẹ và cô Susannah, không có gì làm ngoài việc xem đi xem lại bộ phim cũ mèm.
Tôi có cảm giác Cam quen biết tất cả mọi người ở đây. Với con trai thì cậu ấy chào hỏi và bắt tay, với con gái thì cậu ấy ôm. Và giới thiệu tôi. Cậu ấy gọi tôi là bạn Flavia. “Đây là bạn em, tên Flavia,” Cam nói. “Đây là anh Kinsey. Chúng ta đang ở nhà anh ấy.”
“Chào anh, anh Kinsey,” tôi chào.
Anh ta đang nằm dài như một con mèo lười trên chiếc ghế sô-pha giữa phòng, trên người mặc mỗi cái quần jeans. Trông anh ta không giống một kẻ buôn bán ma túy mà giống một tay bán báo hơn.
Sau khi nhấp một ngụm bia to, anh Kinsey nói, “Tên anh thực ra không phải là Kinsey. Mà là Grey. Nhưng mọi người cứ thích gọi là Kinsey.”
“Tên em thực ra không phải là Flavia. Mà là Belly. Chỉ có Cam gọi em là Flavia thôi.”
“Nếu hai đứa thích uống gì thì cứ vào trong bếp mở tủ ra lấy tự nhiên nhé.”
“Cậu có muốn uống gì không?” Cam quay sang hỏi tôi.
Tôi cũng không biết nên trả lời có hay không nữa. Một mặt tôi cũng muốn uống thử một lần cho biết. Và coi như đó là một trải nghiệm cũng được bởi vì mùa Hè năm nay là một mùa Hè đặc biệt quan trọng đối với tôi. Nhưng mặt khác tôi lại lo lắng không biết Cam sẽ đánh giá mình như thế nào khi thấy tôi uống bia. Tôi chưa kịp tìm hiểu xem quy định của hội straight edge ngăn cấm và cho phép những gì.
Cuối cùng tôi quyết định không thử bởi tôi không muốn hơi thở của mình có mùi giống như anh Clay tối hôm trước. “Mình muốn uống Coke,” tôi nói.
Cam gật đầu và tôi có thể nhận thấy sự hài lòng hiện rõ trên nét mặt của cậu ấy. Trên đường đi vào trong bếp, tôi nghe loáng thoáng tiếng mọi người xì xào buôn chuyện với nhau. “Nghe nói Kelly bị bắt do uống rượu lái xe thì phải, có lẽ vì thế mà Hè năm nay cô ấy không tới đây.” “Mình thì thấy bảo là cô ấy bị đuổi khỏi trường học.” Tôi không thể không tự hỏi người có tên Kelly đó là ai. Không biết tôi có nhận ra chị ấy nếu gặp mặt không. Tất cả là lỗi của anh Steven, anh Conrad và Jeremiah - họ chẳng bao giờ dắt tôi đi đâu nên tôi mới chẳng biết ai vào với ai thế này.
Tất cả các ghế trong bếp để đầy túi xách và áo khoác của mọi người vì thế Cam đành dẹp gọn đống vỏ chai bày trên bệ bếp sang một bên để có chỗ cho hai đứa ngồi tạm.
“Cậu có quen hết mọi người ở đây không?” tôi hỏi, vắt vẻo ngồi trên bệ bếp.
“Không quen hết,” Cam nói. “Mình tỏ ra như vậy chỉ vì muốn cậu nghĩ tốt về mình, rằng mình có nhiều bạn bè thôi.”
“Mình thấy cậu tốt mà,” mặt tôi đỏ bừng lên vì ngượng.
Cam bật cười trước câu trả lời thật thà, có phần ngây ngô của tôi, sau đó với tay mở tủ lấy cho tôi một chai Coke. Cậu ấy thậm chí còn giúp tôi mở nắp trước khi đưa nó cho tôi.
“Chỉ vì mình là một straight edge, không có nghĩa là cậu không thể uống bia. Đành rằng mình sẽ đánh giá cậu về điều đó thật nhưng cậu hoàn toàn vẫn có thể uống nếu thích... Mình nói đùa thế thôi.”
“Ừ, mình biết mà,” tôi nói. “Nhưng mình thích uống Coke hơn.” Và sự thật đúng là thế thật.
Tôi ngửa cổ uống một ngụm Coke to và ợ lên rõ vô duyên. “Xin lỗi,” tôi nhe răng cười ngượng nghịu.
“Tiếng ợ của cậu như của bọn trẻ con ý,” Cam nhận xét. ”Hơi kinh nhưng cũng khá dễ thương.”
Tôi hất bím tóc của mình và đập nhẹ vào vai cậu ấy. Nếu anh Conrad có mặt ở đây, chắc chắn anh sẽ không bỏ qua hành động giả nai vừa rồi của tôi. Anh ấy sẽ cười vào mặt tôi và nói: Ô hô, em vừa làm cái gì đấy? Hoá ra đây là cách tán tỉnh con trai của em đấy hả, Belly. Và rồi anh ấy có mặt ở đây thật.
Đột nhiên tôi nghe thấy cái giọng kim quen thuộc của Jeremiah vọng ra từ chỗ máy karaoke. Tôi cắn môi hậm hực nói, “Họ đang ở đây.”
“Cậu có muốn ra đó chào họ một tiếng không?”
“Không,” tôi lắc đầu, nhưng đồng thời vẫn nhảy xuống khỏi bệ bếp.
Bọn tôi quay trở lại phòng khách, và thấy Jeremiah đang đứng ở chính giữa sân khấu, gào rú một bài gì đó lạ hoắc, tôi chưa nghe bao giờ. Đám con gái vây đầy xung quanh, ai nấy cứ gọi là đắm đuối không rời mắt khỏi Jeremiah. Còn anh Conrad ngồi trên chiếc ghế đối diện, tay cầm chai bia. Cô gái đội mũ Red Sox hôm trước đang dựa người vào tay anh, trông họ như là một cặp tình nhân ý.
“Cậu ấy hát hay thật đấy.” Cam gật gù khen ngợi. Rồi cậu ấy nhìn theo về hướng mắt tôi đang nhìn và hỏi, “Anh ấy và Nicole là một đôi đấy à?”
“Ai mà biết được?” tôi nhún vai nói, “Ai quan tâm làm gì?”
Lúc cúi chào khán giả, Jeremiah đã nhìn thấy tôi. “Belly! Bài hát tiếp theo dành tặng cho cậu,” nói rồi cậu ấy chỉ về phía Cam. “Cậu tên là gì?”
Cam hắng giọng trả lời, “Cam. Cameron.”
Jeremiah nói rất to vào míc, “Tên cậu là Cam Cameron á? Xin lỗi nhưng cái tên gì mà quê thế hả ông bạn?” làm mọi người bên dưới cười ồ lên, nhất là anh Conrad, người mà mới chỉ một giây trước mặt đang còn bí xị như cái bị rách.
“Chỉ là Cam thôi.” Cam trả lời rất nhã nhặn. Cậu ấy quay sang nhìn tôi làm tôi thấy xấu hổ vô cùng. Nhưng không phải xấu hổ THAY CHO cậu ấy mà xấu hổ VÌ cậu ấy. Và tôi ghét anh em nhà Fisher vì điều đó.
Như thể một khi anh Conrad và Jeremiah thấy cậu ấy không xứng đáng thì tôi cũng sẽ phải thấy như vậy. Thật nực cười khi chỉ vài phút trước tôi vẫn còn cảm thấy gần gũi và thân thiết với cậu ấy đến thế.
“OK, Cam Cameron. Bài hát này dành tặng cho cậu và Belly Button yêu quý của tụi tôi. Bắt đầu đi nào, các cô gái,” ai đó bấm nút play trên màn hình. “Tình yêu mùa Hè làm tôi choáng váng...”
Tôi chỉ muốn lao vào bóp cổ Jeremiah, nhưng tất cả những gì tôi có thể làm là giương mắt lên nhìn cậu ấy đầy phẫn nộ. Tôi cũng không thể trước mặt bao nhiêu người đứng lên giật míc của cậu ấy. Jeremiah nhe răng cười với tôi và bắt đầu nhảy. Mấy khán giả nữ bên dưới thấy vậy cũng đứng dậy uốn éo theo. Một nàng thậm chí còn cao hứng hát phần lời của ca sỹ Olivia Newton-John rất nhiệt tình, nhưng mỗi tội sai nhạc. Đột nhiên có tiếng ai đó hỏi vọng lên: “Cô gái đó là ai thế?” Cô ta vừa hỏi vừa nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
Bên cạnh tôi, Cam đang cười nghiêng cười ngả. Không thể tin nổi. Tôi thì đang muốn chết vì ngượng thế mà cậu ấy vẫn đứng đó mà cười được. “Cười lên nào, Flavia,” cậu ấy hích vai tôi.
Khi ai đó bảo tôi cười, tôi sẽ không thể không cười. Lần nào cũng vậy.
Nghe được khoảng nửa bài hát của Jeremiah, tôi và Cam rời khỏi phòng khách. Không cần nhìn cũng biết anh Conrad đang dõi theo hai đứa chúng tôi.
Cam và tôi ngồi trên cầu thang và nói chuyện. Cậu ấy ngồi cao hơn tôi một bậc. Chúng tôi trò chuyện rất rôm rả, tôi thích cái cách cậu ấy có thể bật cười dễ dàng trước mọi chuyện – chứ không như anh Conrad. Với anh Conrad, bạn sẽ phải cố gắng rất nhiều hòng lấy được một nụ cười từ anh. Không thể có được điều gì dễ dàng từ anh Conrad.
Cái cách Cam thỉnh thoảng lại cúi sát về phía tôi khiến tôi cứ ngỡ cậu ấy sắp sửa hôn mình tới nơi rồi. Và tôi dám chắc là cậu ấy sẽ không gặp phải bất kỳ sự phản kháng từ phía tôi. Nhưng... tôi đã tưởng bở hơi sớm. Hóa ra cậu ấy cúi xuống là để gãi mắt cá chân hoặc kéo lại cái tất, chứ chẳng có ý nào khác.
Đúng lúc Cam lại chuẩn bị cúi xuống về phía tôi, thì thấy có tiếng cãi cọ ầm ỹ vọng ra từ phòng khách. Một trong số đó là tiếng của anh Conrad, không nhầm lẫn vào đâu được. Tôi lập tức nhảy dựng lên, “Ngoài kia xảy ra chuyện gì đó.”
“Chúng ta ra xem xem.” Cam rủ.
Anh Conrad và một gã nào đó - với hình xăm dây thép gai dọc theo cánh tay - đang cãi nhau. Anh ta chừng 25 tuổi, thấp hơn anh Conrad nhưng lại đô con hơn, cơ bắp cuồn cuộn, trông tướng tá rất dữ dằn. Jeremiah đứng im nhìn, nhưng cũng đầy cảnh giác. Tôi biết, cậu ấy sẽ nhảy vào can thiệp khi thấy cần thiết.
“Họ cãi nhau về chuyện gì thế?” tôi thì thào hỏi.
“Anh Conrad say ý mà,” Jeremiah nhún vai tỏ vẻ bất cần. “Đừng lo. Họ chỉ đang thích thể hiện một chút thôi.”
“Trông họ giống như muốn ăn tươi nuốt sống nhau thì đúng hơn,” tôi lo lắng bảo.
“Họ sẽ không sao đâu.” Cam trấn an. “Nhưng chúng ta có lẽ nên rời khỏi đây thôi. Muộn rồi.”
Tôi quay ra nhìn, quên béng mất là cậu ấy cũng đang đứng bên cạnh mình. “Mình không về đâu,” tôi nói. Mặc dù việc ở lại của tôi có thể cũng chẳng ngăn được cuộc ẩu đả đó xảy ra. Nhưng bỏ anh ấy lại thế này thì cũng không đành.
Anh Conrad lừ lừ bước tới trước mặt anh chàng xăm mình kia, mặt vênh ngược lên đầy thách thức. Tôi có cảm tưởng anh ta chỉ cần gạt tay một phát cũng đủ khiến anh Conrad bay vèo ra ngoài cửa mất. Cứ thế này có khi đánh nhau to mất!
“Cậu không định làm gì đó sao?” tôi rít lên với Jeremiah.
“Anh ấy lớn rồi,” Jeremiah phẩy tay, mắt cậu ấy vẫn không rời khỏi anh Conrad. “Sẽ không sao đâu.”
Cậu ấy nói vậy không hề nghĩ vậy, tôi biết. Anh Conrad trông không hề ổn chút nào. Anh ấy không giống như Conrad Fisher mà tôi biết, đầy hoang dại và mất kiểm soát. Nhỡ anh bị thương thì sao? Tôi cần phải làm gì đó. Không thể chỉ đứng nhìn thế này được.
Tôi hít một hơi thật sâu, hùng dũng tiến về chỗ hai người họ đang đứng, hất cả tay Jeremiah ra lúc cậu ấy định ngăn cản. Nhưng đến khi đứng trước mặt họ rồi thì tôi lại không biết phải nói gì. Từ bé đến giờ đã bao giờ đứng ra can ngăn ai đánh nhau đâu.
“Ừm... xin chào,” tôi đứng xen vào giữa hai người. “Chúng ta về thôi anh.”
Anh Conrad đẩy tôi sang một bên, “Tránh ra, Belly.”
“Ai thế này? Em gái của mày hả?” Anh chàng kia nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân, hất hàm hỏi.
“Không. Tôi là Belly,” tôi ấp úng.
“Belly á?” Anh ta bật cười ha hả hỏi lại.
Tôi nắm lấy tay anh Conrad và khẽ cúi đầu chào từ biệt. “Chúng tôi phải về rồi.”
Tôi cũng không ngờ anh ấy say tới mức đó, đến đứng còn không vững. “Về làm gì vội. Giờ mới vui. Ở lại đây xem anh đá đít thằng cha này thế nào,” giọng anh líu hết cả lưỡi. Tôi chưa từng thấy anh Conrad trong tình trạng như thế này bao giờ. Sự dữ dội trong mắt anh khiến tôi hoảng sợ. Không hiểu cái bà đội mũ Red Sox kia biến đâu mất rồi. Đáng ra nên đứng ra xử lý vụ này phải là chị ta, chứ không phải tôi. Tôi thậm chí không biết mình phải làm gì trong tình huống này.
Nghe thấy vậy anh chàng kia lại bật cười nhưng tôi có thể thấy rõ là anh ta cũng chẳng ham hố gì cái trò đánh nhau này. Anh ta trông có vẻ mệt mỏi, như thể chỉ muốn mau mau chóng chóng về nhà và nằm dài trên giường xem TV thôi. Người duy nhất muốn gây sự ở đây là anh Conrad. Anh ấy giống như một chai Coke bị lắc mạnh giờ chỉ chờ để phụt vào ai đó. Không cần biết người đó là ai, có to cao hơn anh không, cơ bắp có nhiều hơn anh không. Tất cả những gì anh Conrad muốn là một trận ẩu đả. Và anh ấy sẽ không từ bỏ nếu chưa thực hiện được điều đó. Và anh chàng kia mà ra tay, anh Conrad chết là cái chắc.
Anh ta hết nhìn anh Conrad lại quay ra nhìn tôi sau đó lắc đầu nói, “Belly, tốt hơn hết em nên đưa cậu nhóc của em về nhà đi.”
“Đừng có nói chuyện với cô ấy,” anh Conrad cảnh cáo.
Tôi đặt một tay lên ngực anh Conrad - điều tôi chưa từng làm bao giờ. Ngực anh rất cứng và ấm, tôi có thể cảm nhận được trái tim anh đang đập điên dại trong lồng ngực, gần như mất kiểm soát. “Thôi thôi về nhà đi anh ơi,” tôi nài nỉ. Nhưng có vẻ như anh Conrad không nhận thấy được sự tồn tại của tôi hay cảm nhận được bàn tay tôi trên ngực của anh.
“Nghe lời bạn gái mày đi, nhóc,” anh chàng kia nói.
“Tôi không phải bạn gái của anh ấy,” tôi xẵng giọng, mắt nhìn về phía Cam, người đang không để lộ một tẹo cảm xúc nào trên mặt.
Sau đó tôi quay sang nhìn Jeremiah cầu cứu và cậu ấy chạy vội tới. Cậu ấy thì thào điều gì đó vào tai anh Conrad và bị anh ấy hất ra. Nhưng Jeremiah vẫn tiếp tục hạ giọng khuyên nhủ anh mình và rồi khi hai ngươi họ quay ra nhìn tôi, tôi hiểu được rằng câu chuyện đó là về tôi. Ngập ngừng suy nghĩ một lát, cuối cùng anh Conrad cũng gật đầu đồng ý. Lúc ra về anh ấy còn nửa đùa nửa thật làm ra vẻ chuẩn bị đấm vào mặt chàng kia nhưng chỉ nhận lại cái phẩy tay không chấp của anh ta.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Lúc cả bọn đi ra xe, Cam nắm lấy tay tôi hỏi, “Cậu về nhà với hai người này có được không?”
Anh Conrad quay phắt người lại, lè nhè hỏi, “Thằng này là ai?”
“Mình sẽ không có vấn đề gì đâu. Đừng lo. Mình sẽ gọi cho cậu.”
Mặt cậu ấy thể hiện rõ sự lo lắng. “Nhưng ai sẽ lái xe?”
“Tôi.” Jeremiah giơ tay lên. Ơn Chúa, anh Conrad không cự nự lấy một lời. “Đừng lo, Straight Edge, tôi không uống bia mà lái xe đâu.”
Tôi phát xấu hổ về anh em nhà này mất thôi. Mặt Cam trông có vẻ không được vui nhưng cậu ấy cũng không phản đối gì thêm. “Cám ơn cậu về buổi tối hôm nay,” tôi vội vàng quay sang ôm chào tạm biệt Cam. Cả người cậu ấy cứng đơ.
Tôi lặng lẽ nhìn theo cậu ấy. Chưa bao giờ tôi cảm thấy ghét anh Conrad đến vậy. Chính anh và cái tính nóng nẩy của anh đã phá hỏng buổi hẹn hò đầu tiên của tôi. Thật quá đáng!!!
Jeremiah nói, “Hai người vào xe trước đi. Mình để quên mũ trong nhà. Mình sẽ quay lại ngay.”
“Nhanh lên nhá,” tôi dặn với theo.
Anh Conrad và tôi im lặng chui vào xe. Ở ngoài này mọi thứ đều tĩnh mịch và im ắng lạ thường. Mặc dù mới chỉ 1h rưỡi sáng mà tôi có cảm giác như 4h sáng rồi ý và cả thế giới đang chìm trong giấc ngủ. Anh Conrad nằm dài trên băng ghế sau, bao nhiêu năng lượng và sự hung hăng khi nãy bỗng chốc biến sạch. Tôi ngồi trên chiếc ghế trên, chân gác lên phía trước, người dựa hẳn ra sau. Không ai nói với ai câu nào. Mọi chuyện xảy ra khi nãy thật hãi hùng. Tôi không thể nhận ra anh là ai nữa. Đột nhiên tôi cảm thấy thật mệt mỏi.
Tóc của tôi để xoã ra đằng sau (lúc nãy ngồi nói chuyện với Cam ở chỗ cầu thang tôi đã tháo tóc ra vì khi nãy ở nhà bện chặt quá nên bị đau đầu) và từ phía đằng sau tôi cảm nhận được là anh Conrad đang đưa tay nghịch đuôi tóc tôi. Tim tôi như muốn ngừng đập. Bọn tôi cứ ngồi yên vậy, trong im lặng và Conrad Fisher đang nghịch tóc của tôi.
“Tóc của em như là tóc của con nít ý, lúc nào cũng rối tung hết cả lên,” anh nhẹ nhàng nói. Cái giọng ấm áp ấy khiến tôi cứng đờ người ra, tay chân luống cuống không biết phải làm gì.
Tôi không nói gì cả. Tôi thậm chí còn không quay lại nhìn anh. Tôi không muốn làm anh sợ và rụt tay lại.
Nhưng cuối cùng anh vẫn rụt tay lại, không nghịch tóc tôi nữa. Tôi nhìn anh qua gương chiếu hậu. Anh nhắm mắt lại và thở dài. Cùng một lúc với tôi.
“Belly ơi,” đột nhiên anh gọi.
Tôi giật mình mở choàng mắt ra. Mọi cảm giác buồn ngủ, mệt mỏi bỗng chốc tan biến hết. Tôi nín thở chờ đợi xem anh sẽ nói gì tiếp theo. Tôi không trả lời anh bởi tôi sợ sẽ làm phá vỡ mạch suy nghĩ của anh.
Ngay khi đó Jeremiah quay trở lại, mở cửa và đóng cửa xe cái rầm. Khoảnh khắc mong manh dễ vỡ đó của tôi và anh ngay lập tức bị vỡ ra làm đôi. Nó đã qua rồi. Tôi sẽ chẳng bao giờ biết được anh ấy định nói gì với mình. Một khi cơ hội đã qua thì sẽ không bao giờ tìm lại được nữa.
Jeremiah quay sang nhìn tôi rất lạ, như thể cậu ấy đã đoán ra có điều gì đó đã xảy ra ở đây, lúc cậu ấy đi lấy mũ. Tôi nhún vai tỏ vẻ như không biết chuyện gì và cậu ấy bắt đầu khởi động xe.
Tôi với tay bật đài lên, thật to.
Trên suốt quãng đường về nhà, chẳng ai nói với ai câu nào - anh Conrad ngủ gục ở băng ghế sau, Jeremiah và tôi ai tập trung vào việc của người nấy: Cậu ấy lái xe, còn tôi nhìn vu vơ ra ngoài cửa sổ. Lúc xe chuẩn bị rẽ vào trong sân, Jeremiah quay xuống sẵng giọng nói với anh Conrad, “Đừng để mẹ nhìn thấy anh trong bộ dạng này”.
Nghe Jeremiah nói tôi mới sực nhớ ra là anh Conrad đang rất say, đến độ không thể kiểm soát được lời nói và hành vi của bản thân nữa. Có lẽ sang đến ngày mai anh ấy sẽ chẳng còn nhớ được gì. Mọi chuyện sẽ giống như là chưa từng xảy ra.
Sau khi bọn tôi vào trong nhà an toàn, tôi chạy thật nhanh lên phòng của mình đóng cửa lại. Tôi muốn quên đi hết những gì vừa xảy ra trong xe, mà chỉ nhớ tới cái cách Cam nhìn tôi lúc hai đứa ngồi trên bậc thang và tay cậu ấy chạm vào vai tôi.