Tối đó là một tối hiếm hoi đám con trai không kè kè dính lấy nhau như mọi ngày - anh Steven và Jeremiah đi câu cá đêm cùng mấy người bạn mới quen ở quán điện tử. Anh Conrad nói là không muốn đi, còn tôi dĩ nhiên là không được mời rồi, vì thế ở nhà chỉ có mình anh và tôi.
Không phải ở cùng nhau, nhưng chí ít cũng là cùng nhà.
Tôi đang nằm vắt vẻo trên giường nghiền ngẫm cuốn tiểu thuyết yêu thích thì thấy anh Conrad đi qua. Anh dừng lại trước cửa và ngó đầu vào trong phòng hỏi: " Belly, tối nay em có bận gì không?"
Nhanh như cắt, tôi đóng sập quyển truyện lại và ngồi bật dậy, cố nói bằng cái giọng tự nhiên nhất có thể, không tỏ ra quá háo hức hay hồi hộp:" Không ạ." Thú thật là tôi đã cố tình để hé cửa, lòng thầm hi vọng biết đâu anh sẽ tình cờ đi ngang qua.
" Muốn đi dạo một lát với anh không?" - anh thản nhiên hỏi. Giọng anh nghe rất bình thường, không có vẻ gì là ngượng ngùng hay bối rối cả.
Đây chính là thời khắc tôi vẫn mong chờ bấy lâu nay. Tôi đã lớn thật rồi. Một phần trong tôi cũng biết điều đó, cuối cùng tôi cũng đợi được ngày này. Giống như anh, tôi tỏ ra bình thường như không có chuyện gì xảy ra: " Cũng được, em đang thèm món caramel táo."
" Anh sẽ đãi em" - anh đề nghị - " Thay quần áo nhanh lên rồi đi. Hai mẹ đang chuẩn bị đi xem phim; họ sẽ cho chúng ta đi nhờ xe."
" OK, đợi em tí"
Ngay sau khi anh Conrad vừa đi khỏi, tôi chạy ra đóng sập cửa lại và lao vội tới trước gương, chải đầu. Mùa Hè năm đó tóc tôi dài lắm, phải đến ngang thắt lưng là ít. Tối đó tôi cố tình diện quần soóc trắng cùng cái áo phông trắng yêu thích, bởi vì bố vẫn thường nói nó hợp với màu mắt của tôi. Sau khi thoa một chút son bóng ( mùi dâu tây) len môi, tôi nhét luôn thỏi son thỏi son vào trong túi quần để nhỡ lát nữa cần còn có cái mà dùng.
Ở trong xe, cô Susannah không ngừng mỉm cười với tôi qua gương chiếu hậu. Tôi nhìn lại như muốn nói Làm ơn đừng trêu cháu nữa mà - nhưng trên thực tế miệng tôi chỉ trực ngoác ra tận mang tai bất cứ lúc nào...vì quá hạnh phúc. Cũng may anh Conrad không hề để ý đến hai cô cháu bởi còn bận lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ, suốt cả quãng đường đi.
" Chơi vui nhé, hai đứa" - cô Susannah nháy mắt đầy ý nhị với tôi.
Như đã hứa, anh Conrad dẫn tôi đi mua Caramel táo, và một lon soda cho anh. Thật kì lạ, bởi bình thường một mình anh phải xơi cỡ một hai cốc là ít, hoặc không cung phải một cái bánh chuối dài. Tối ấy, anh trông có vẻ lo lắng - nhưng điều đó lại khiến tôi thấy bớt lo lắng hơn.
Lúc hai đứa rảo bước trên cầu tàu, tôi cố tình buông tay dọc hai bên hông - phòng trường hợp...Nhưng anh không hề nắm tay tôi lấy một lần. Được cái hôm đó trời rất đẹp, vừa mát mẻ vừa không có lấy một giọt mưa, mặc dù ban tối nghe dự báo thời tiết nói trời sẽ mưa.
" Tìm chỗ nào đó ngồi đi, em muốn ăn nốt cho xong" - tôi đề nghị. Và hai đứa ngồi xuống chiếc ghế dài gần đó, mặt hướng ra biển.
Tôi rón rén xúc từng thìa nhỏ, cố găng không để dính miếng nào lên răng...nhỡ lát anh ý muốn hôn thì sao?
Ngồi bên cạnh, anh Conrad ngửa cổ tu ừng ực lon soda, mắt không ngừng ngó đồng hồ. " Em ăn xong, chúng ta đi chơi ném vòng nhá."
Thế tức là anh ấy muốn tặng cho mình một con thú bông, ôi quá là hay! Tôi đã biết mình sẽ chọn con nào - chính là chú gấu bông đeo kính trắng choàng khăn len mà tôi đã để mắt suốt mùa Hè. Chỉ nghĩ tới việc khoe nó với Taylor thôi đã đủ sướng rơn cả người rồi. "Con gấu này á? Anh Conrad Fisher đã chơi ném vòng thắng tặng cho mình đấy."
Tôi vội vàng tọng lấy tọng đẻ nốt chỗ caramel còn lại vào miệng. " Xong" - và đưa tay lên quệt miệng - " Đi thôi."
Anh Conrad đi rất nhanh đến quầy ném vòng khiến tôi phải gần như chạy mới đuổi kịp theo anh. Như mọi lần, anh không nói chuyện nhiều, làm tôi phải liến thoắng nói hộ cho hai người: " Em nghĩ lần này về chắc mẹ em sẽ đồng ý cho lắp cáp. Anh Steven và em đã thuyết phục mẹ bao lâu nay rồi mà mẹ nhất quyết không chịu. Mẹ luôn mồm nói bài trừ TV thế mà em thấy ở đây mẹ không rời mắt khỏi kênh phim truyện A&E lấy một phút. Ang xem có bất công không? " - giọng tôi nhỏ dần nhỏ dần khi chợt nhận ra rằng nãy giờ anh không hề lắng nghe những gì mà tôi nói. Anh còn đang bận quan sát cô gái làm việc ở quầy ném vòng.
Trông chị ta khoảng 14-15 tuổi là cùng. Điểm đầu tiên tôi chú ý ở chị ta chính là chiếc quần soóc - màu vàng chanh và siêu ngắn. Giống y như kiểu quần tôi đã mặc hai hôm trước và bị đám con trai trong nhà cười cho thôi mũi. Lúc đi mua nó cùng cô Susannah tôi đã vui sướng và tự tin bao nhiêu, về đến nhà bị họ làm cho mất mặt bấy nhiêu. Nhưng công nhận, kiểu quần đó hợp với chị ta hơn tôi.
Chân chị ta vừa dài vừa thon. Mái tóc đỏ vừa dài vừa gợn sóng. Đời tôi chưa từng thấy ai có mái tóc đẹp đến như vậy. Chưa hết, chị ta còn vuốt hết tóc sang một bên, thỉnh thoảng lại đưa tay hất tóc ( vì nó quá dài) mỗi khi đưa vòng cho khách, trông cực kì nữ tính và khả ái.
Anh Conrad muốn đi dạo là vì người con gái này. Anh ấy rủ tôi theo là vì không muốn đi một mình và không muốn bị anh Steven và Jeremiah cười nhạo. Thế thôi. Mục đích thực sự của cuộc dạo chơi này là vậy. Cứ chiếu theo cái cách anh nhìn chị ta là biết, kiểu đến thở cũng không dám thở ý.
" Anh quen chị ý à?" - tôi hỏi
Anh giật bắn mình, như thể quên béng mất sự hiện diện của tôi bên cạnh nãy giờ. " Cô ấy á? Không, cũng không hẳn."
Tôi cắn môi ngần ngừ hỏi: " Thế...anh có muốn không?"
"Anh có muốn gì?" - anh Conrad ngẩn người ra, bối rối hỏi lại. Rõ là giả vờ giả vịt!
" Anh có muốn làm quen với chị ý không?" - tôi gần như mất hết kiên nhẫn.
" Cũng có"
Không nói không rằng, tôi nắm lấy cổ áo anh lôi xềnh xệch ra phía quầy ném vòng. Chị ta mỉm cười với hai bọn tôi và tôi cũng mỉm cười chào lại, nhưng chỉ vì phép lịch sự thôi.
" Hai bạn muốn mua bao nhiêu vòng?"
Chị ta đeo niềng răng, nhưng sao trên răng chị ta trông chúng đẹp thế không biết, giống như một món đồ trang sức, chứ không phải cái niềng răng xấu xí vẫn hay thấy ở phòng nha sỹ.
" Bọn em lấy 3 vòng" - tôi nhanh nhẩu nói - " Em thích cái quần của chị"
" Cám ơn em "
Anh Conrad hắng giọng bồi thêm:" Trông đẹp lắm"
" Hai hôm trước em mặc một cái y xì em tưởng anh chê nó ngắn cơ mà" - tôi nói không cần suy nghĩ - " Mấy chuyện này anh Conrad để ý kĩ lắm chị ạ. Mà chị có anh trai không?"
Nghe thấy vậy chị ta cười ầm lên:" Không " - rồi quay sang hỏi anh Conrad:" Cậu nghĩ nó ngắn quá à?"
Mặt anh đỏ bừng lên. Từ khi quen biết nhau tới giờ tôi chưa bao giờ thấy anh đỏ mặt lần nào. Và có lẽ đây cũng sẽ là lần cuối cùng. Tôi giả vờ nhìn xuống đồng hồ nói: " Anh Con, em đi lái ô tô một tẹo nhá. Anh nhớ ném thắng cho em một thứ gì đó đấy."
Anh Conrad gật đầu lấy gật đầu để đồng ý. Sau đó tôi vẫy tay chào hai người và quay lưng bỏ đi. Tôi cố gắng đi thật nhanh để họ không nhìn thấy những giọt nước mắt đang bắt đầu lã chã rơi trên mặt mình.
Lát sau về nhà tôi mới biết tên chị ta là Angie. Và anh Conrad cũng đã dành được con gấu đeo kính trắng quàng khăn len kia cho tôi. Anh kể chị Angie nói con gấu này là phần thưởng lớn nhất của gian hàng và anh cũng nghĩ tôi sẽ thích nó. " Em thích con hươu cao cổ hơn, nhưng dù sao cũng cám ơn anh." - tôi tửng từng tưng đáp. Tôi đặt tên cho chú gấu là Junior Mint và để nó lại nơi thuộc về nó - căn nhà mùa Hè của chúng tôi.