Cố Ngôn Đình tính cách không tính là quái gỡ, bạn bè cũng không ít. Nhưng chưa từng dẫn ai về nhà.
Mới đầu ba mẹ hắn suy đoán, nghĩ rằng do nhà mình nghèo lại giản dị. Trường trọng điểm cấp ba đều là chính nhi bát kinh (*nghiêm túc, đứng đắn) con của người có tiền, Ngôn Đình vì ngại nên không dẫn về. Sau này phát hiện không phải như thế, Cố Ngôn Đình lúc học cấp hai đều rất tự hào mà khoe khoang đồ ba mẹ hắn tặng, đôi lúc cũng sẽ ngại ngùng nhưng chưa từng vì gia cảnh mà hổ thẹn.
Đường Dịch là người đầu tiên Cố Ngôn Đình mang về nhà. Ba mẹ hắn biết rõ tính cách con mình, xử sự làm người có chút chậm chạp. Vậy mà có thể nói tốt cho người khác, vừa bực mình vừa buồn cười. Ngoài kinh ngạc ra thì cũng hết lòng đối đãi với Đường Dịch.
Bất quá chỉ là hai ngày ở chung, ba mẹ hắn đối với Đường Dịch khen không ngớt lời. Ba hắn vuốt miệng nhìn bàn cờ, có chút tán thưởng mà nói:” Cơ trí, thành thục. Có trách nhiệm, trọng tình nghĩa “
Ba mẹ hắn trong lòng rất thích đứa trẻ Đường Dịch này. Sau này biết được Đường Dịch mất đi ba mẹ, những năm qua rất cô đơn. Bọn họ mấy lần muốn nhận Đường Dịch làm con nuôi, nhưng cảm thấy không ổn, cũng chỉ có thể lần lượt dặn dò cậu – Nơi này cũng là nhà của con!
Hai lão nhân có gì cũng chia làm hai phần cho hắn và cậu. Mẹ hắn nhìn xung quanh lựa lời nói với cậu.
” Tiểu Dịch a … ” Mẹ Ngôn Đình nói:” Ngôn Đình làm người rất khinh xuất. Con cũng đừng chấp nhất với nó. Nếu không đợi nó về, bác sẽ thay con … “
Mẹ Ngôn Đình bỗng nhiên ngừng lại, sau đó trong điện thoại chợt yên tĩnh chốc lát. Một lúc sau ba Ngôn Đình nhận lấy điện thoại, hết sức cao hứng nói:” Tiểu Đường à! Bác trai đây! “
Đường Dịch sửng sốt sau đó lập tức cười:” Bác trai khỏe, gần đây thân thể vẫn tốt phải không ạ “
” Tốt lắm! Tốt lắm! ” Ba hắn cười tươi hớn hở đáp lời, thanh âm vang dội:” Lần này bác đã chuẩn bị rồi! Bác mới học hai chiêu, đợi con về sẽ cho con mở mang tầm mắt, ha ha ha! “
Đường Dịch có chút do dự, lời còn chưa nói thanh âm của ba Ngôn Đình liền hạ thấp. Hẳn là dùng tay che lại microphone không để mẹ Ngôn Đình nghe thấy:” Tiểu Đường à, lần này Ngôn Đình không về. Lúc đó con đi nói với bác gái để chúng ta làm thêm vài ván “
” Bác trai, con năm nay muốn tăng ca. Không thể về được ” Đường Dịch ngừng một chút nói ra
Ba Ngôn Đình phản ứng hiểu nhiên so với mẹ hắn càng thẳng thắn. Y lúc đầu là kinh ngạc sau đó liền có chút mất mát “ A “ một tiếng.
Cố Ngôn Đình nhiều ít mang theo bóng dáng của ba hắn. Nhiều năm qua mưa dầm thấm đất, kết quả là tâm tình thế nào rất dễ lộ ra ngoài.
Cố Ngôn Đình buổi sáng gọi nguyên nhân hơn phân nửa là sợ Đường Dịch cô đơn một mình trải qua trung thu. Đường Dịch hiển nhiên muốn cùng hắn cắt đứt sạch sẽ quan hệ. Chỉ hận không để hắn toại nguyện, khiến hắn hiểu được là mình tuyệt quyết. Thế nhưng lúc này ba hắn lại có chút thất vọng:” A ” một tiếng khiến Đường Dịch không đành lòng.
” … Bất quá con cũng có ngày rãnh. Hay con về sớm thăm hai bác ” Đường Dịch cười cười:” Nhưng lễ cũng không thể đến “
” Đi! Được được được! ” Ba hắn không ngớt lời đáp ứng:” Vậy con về một chuyến, ngủ lại qua đêm “
Đường Dịch bất đắc dĩ thở dài:” Dạ được “
—
Cố gia ở ngoại ô thành T. Kỳ thật ngoại ô rất rộng lớn, Cố gia nằm trong một khu đi về phía trước một chút là đến thôn.
Nơi đó ít người, đường lộ tầm mười năm cũng không có sửa lại. Năm đầu đào đường ống, cách đó còn đào cáp điện. Tóm lại mỗi năm đường lộ đều bị đào nhiều hố nhưng cũng không lắp lại. Đi xe của mình đều thấy rất đau lòng, xe taxi thì không chạy đến nơi đó. Cho nên mỗi lần về nhà Cố Ngôn Đình cùng Đường Dịch đều đi xe buýt.
Một đường xóc nảy, Đường Dịch cầm theo mấy thứ cảm thấy nội tạng cũng sắp nát rồi.
Ba của hắn đợi ở bến xe, vừa nhìn thấy Đường Dịch mang theo đồ xuống xe liền chạy nhanh đến. Nhiệt tình gọi:” Tiểu Đường! “
Nhà này là Cố gia mấy năm trước đổi lấy. Cách khu ký túc xá của công nhân viên chức trước kia không xa, nhưng mà tiểu khu trước kia cùng căn hộ hiện tại lớn nhỏ đều đỡ hơn một chút, một nam một bắc có hai phòng.
Mẹ hắn nói khi Cố Ngôn Đình kết hôn sẽ dùng đến. Thành T đem nơi này quy hoạch, sau này khu này mở rộng cũng không tính quá khó coi. Ngược lại ngang ký túc xá của công nhân viên chức không có chứng từ bất động sản, là tải sản chung của tập thể. Kết cấu cũng không phải chống động đất. Hai lão nhân gia trước chỉ có thể để nơi đó cho thuê, sau này Cố Ngôn Đình kết hôn thì trở về đó ở.
Đườnng Dịch theo ba hắn vào nhà, đổi giày xong xách đồ vào phòng khách đặt vào một góc.
Trong phòng đã bày sẵn năm cái đĩa, món lạnh hay nóng đều có đủ. Đều là những món Đường Dịch thích ăn. Trong phòng bếp còn truyền đến mùi thơm của canh cá.
Mẹ Ngôn Đình từ phòng bếp ló đầu ra, cười với cậu:” Tiểu Dịch, đến rồi a! “
” Đã đến! ” Đường Dịch quay đầu lại cười cười, cất đồ xong đem tay áo xắn lên muốn vào bếp hỗ trợ:” Để con giúp bác “
” Ai xong ngay đây! Con từ xa đến đã mệt lắm rồi, còn muốn làm gì nữa! ” Mẹ Ngôn Đình nghiêm mặt ngăn cậu lại, hướng trên ghế salon chép miệng:” Đi ăn bồ đào đi, sáng nay Khang thúc thúc ở cửa hàng đối diện mang đến đó “
Nàng quay đầu nhìn nhìn, không nhìn thấy ba Cố liền lớn tiếng gọi:” Lão Cố “
Ba Cố vui vẻ ôm bàn cờ chạy đến, nếp nhăn trên mặt đều nhăn lại theo tươi cười trên mặt:” Ai, ở đây ở đây! “
” … ” Mẹ Cố tức giận trừng y một cái:” Cơm nước xong xuôi rồi hãy chơi! “
Ba Cố thật sự mới học hai chiêu mới.
Ba người ăn cơm xong liền ở phòng khách đánh cờ. Đường Dịch cùng ba Cố đánh cờ, mẹ Cố liền như lão thần ở một bên thu cơ. Đem mấy con cờ chồng lên, ngẫu nhiên cũng sẽ nhìn về phía ba Cố, vẻ mặt xem thường chỉ điểm một chút. Mà nàng một quân cờ cũng không biết.
Ba Cố ngại nàng vướng bận, cau mày nhìn bàn cờ lộn tùng phèo. Nhưng mà mặc dù vậy Đường Dịch cũng đã thua ba trận.
Trong lòng cậu đầy tâm sự, mấy lần cầm binh sĩ lui về, hoặc là run rẩy đánh sai cờ.Cuối cùng vẫn là mẹ Cố ngăn cậu lại, có chút bận tâm hỏi:” Tiểu Dịch à, làm sao vậy ”
Đường Dịch trước khi đến đều chuẩn bị tốt. Tìm cớ nói mình muốn chuyển đi nơi khác, sau này không thể đến. Nhưng lúc này khi được mẹ Cố lo lắng hỏi han thì cậu liền thu lại lời vào lòng. Nhìn một bàn cờ loạn đến thê thảm, trong nội tâm loạn cào cào nửa ngày một câu ” Con sau này sẽ không đến ” như thế nào cũng không nói nên lời.
Cậu cùng Cố Ngôn Đình khi quen nhau, lúc nào cũng đối với ba mẹ hiền lành lương thiện của hắn cảm thấy xấu hổ. Lúc này hai người chia tay, nhẹ nhõm như dự đoán thế nhưng lại không có.
Đường Dịch vuốt mặt, ra vẻ thoải mái cười cười:” A, không có gì “
Mẹ Cố trên mặt là vẻ hồ nghi, chỉ sợ cậu ở đâu khó chịu hoặc mệt mỏi. Vội đem đến cho cậu một ly nước ấm, đem phòng chuẩn bị cho cậu:” Nếu không con ngủ một lát đi Bác có thuốc cảm, chỗ nào khó chịu “
Ba Cố vẻ mặt lo lắng đi theo phía sau, bị mẹ Cố vỗ một cái:” Còn không phải tại ông! Làm gì mà không chờ được mà phải lập tức chơi, ông là bị nghiện rồi! Tiểu Dịch là vì đánh cờ đến mệt đó! Đi ra chỗ khác đi! …. “
Đường Dịch:” … “
Ba Cố một bụng ủy khuất, muốn nói lại thôi hướng Đường Dịch phất phất tay, quay lại thu dẹp bàn cờ.
Phòng Cố Ngôn Đình trang trí rất đơn giản, hai lão nhân tương lai khi Cố Ngôn Đình kết hôn muốn đem phòng sửa lại một chút, vách tường cũng được quét rõ ràng. Trong phòng ngủ là một cái giường gỗ đôi, một bên là tủ quần áo, bàn học cùng ghế dựa, bên cạnh còn có một giá sách xoay tròn đều bằng gỗ tốt.
Cả gian phòng sạch sẽ gọn gàng. Mẹ hắn buổi sáng chắc chắn đã dọn dẹp qua, trên giường là ga mới, đệm chăn cũng được phơi nắng xếp gọn một bên. Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, rọi xuống một nửa gian phòng.
Đường Dịch thật sự có chút đau đầu, nhưng dù sao cũng là khách. Không thể giữa ban ngày lại ngủ ở nhà người ta. Bất quá lúc này vừa mới giữa trưa, ba mẹ Cố dù sao cũng phải nghỉ ngơi. Vì vậy cậu ngồi trên bàn học, một bên xoa huyệt thái dương, một bên xoay xoay giá sách tùy tiện lấy một cuốn.
Trên giá sách xếp đầy năm tầng sách, từ quyển bằng da cừu, đến mấy quyển dày mo về hóa học gì đó. Tất cả đều là sách của cậu. Giá sách xoay này cũng là một lần Cố Ngôn Đình mua về. Đường Dịch thường mua sách, kỳ thật cậu mua cũng không nhìn đến, chỉ là thích mua để trong nhà. Cố Ngôn Đình có lần muốn cùng cậu về nhà ăn tết, Đường Dịch không muốn liền lấy cớ ở nhà đọc sách.
Sau đó không biết Cố Ngôn Đình lúc nào mua giá sách xoay tròn này, chính mình dựa theo những quyển sách Đường Dịch mua cũng mua thêm một bộ đặt trong nhà.
Năm Đường Dịch không cùng hắn về. Đường Dịch là lo lắng nên cẩn thận, sợ ba mẹ hắn nhìn ra được cái gì. Mấy quyển sách này mùi sách mới còn chưa mất, cách hơn mấy tháng sau còn khiến Đường Dịch ngạc nhiên.
Giá sách là mua trên mạng, còn có người giao hàng tận nơi. Còn sách là Cố Ngôn Đình mua từng quyển đem về. Từ Thành T đến tiệm sách mua nhiều sách như vậy, chia làm vài chuyến mới đem về hết được, cũng không phải chỉ có một kiện. Đường Dịch mới đầu còn cảm thấy chỉ số thông minh thấp của Cố Ngôn Đình rất đáng yêu, vậy mà mua giống y như đúc để trong nhà. Lúc này nghĩ lại thì mơ hồ thấy hắn là một người rất tỉ mỉ chu đáo.
Cố Ngôn Đình tại sao không theo đuổi Lâm Duệ
Đường Dịch bỗng nhiên nghĩ đến. Cố Gia mặc dù là gia đình bậc trung, nhưng cũng không lo cái ăn cái mặc. Cố Ngôn Đình trong tay cũng không thiếu tiền. Huống hồ ngoại trừ không phải có quá nhiều tiền ra thì Cố Ngôn Đình luận bề ngoài hay tính cách đều có thể nói là mẫu bạn trai điển hình.
Đường Dịch luôn để bụng trong lòng hắn có người này, nhưng Lâm Duệ thì không – Dù sao Cố Ngôn Đình đối với Lâm Duệ, tám phần ưu tú cùng hết sức chân tình. Lâm Duệ sao lại có thể không động tâm a
Giờ này khắc này, Đường Dịch mới mơ hồ có chút đố kị Lâm Duệ.
Lâm Duệ chỗ nào cũng không lọt được vào mắt cậu, thậm chí cậu còn khinh thường loại người như y. Dối trá, ích kỷ, lạm giao, ham hư vinh … Về phương diện đạo đức, Lâm Duệ chính là một con kiến nhỏ có thể dẫm chết.
Thế nhưng người này lại làm một việc khiến Cố Ngôn Đình nhớ mãi không quên.
Đường Dịch nghĩ lại, cảm thấy cậu và hắn thời gian hạnh phúc bên nhau thật nhỏ nhặt, lại không có gì nổi bật, thật sự là không đáng kể. Thậm chí bởi vì hình bóng Lâm Duệ, lại khiến cậu cảm thấy có chút rẻ mạt. Chia tay một chút cũng không hối hận. Duy nhất hối hận là chia tay quá muộn, hôm nay ở đây còn phải nghĩ ngợi lung tung mới thoát khỏi bóng dáng Cố Ngôn Đình.
Buổi chiều ánh mặt trời ôn nhu mềm mại phủ xuống Đường Dịc không biết từ lúc nào nằm ngủ trên bàn. Mơ mơ màng màng không biết đã qua bao lâu, đột nhiên nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng động, sau đó mẹ Cố cao hứng nói chuyện với ai đó
” Con về rồi! Ai, thật đúng là bận rộn, trung thu mà cũng không rãnh! “
Đường Dịch cả kinh, chợt nghe quả nhiên là thanh âm Cố Ngôn Đình vang lên, tựa hồ còn mang theo mệt mỏi:” Vâng, chỉ là lần này thôi “
” Đường Dịch trung thu cũng không rãnh! ” Mẹ Cố thoáng dừng một chút, đột nhiên nhẹ giọng nói:” Hai đứa không phải là cãi nhau rồi chứ! “
” A, sao có thể … ” Cố Ngôn Đình họ nhẹ một cái, vội nói:” Hai đứa con hôm nay buổi trưa còn ăn cơm chung. Mẹ đừng nghĩ nhiều, cậu ấy là … bận việc thôi “
Bên ngoài yên tĩnh đến quỷ dị.
Cố Ngôn đình cả buổi sau mới phát giác không đúng, sửng sốt hỏi:” Sao vậy “
” Không sao cả ” Đường Dịch im lặng mở cửa, tựa ở cửa phòng ngủ nhìn hắn:” Chiều tốt “