• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Dịch một bên mở cửa, một bên mang theo nghi hoặc nhìn về phía chỗ khuất đằng kia. Khi phát hiện có người ở đó, cậu càng hoảng sợ, theo bản năng muốn đem chó con trong ***g ném qua, cũng may đối phương không có giả chết chậm rãi đi ra từ chỗ tối.

Là Cố Ngôn Đình.

Đường Dịch có chút sửng sốt nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng nói gì thì chợt nge Cố Ngôn Đình vẻ mặt bình thản hỏi cậu:” Tôi có thể vào nhà ngồi một chút không ”

” Có việc gì sao Nếu là chuyện công việc thì ngày mai đến công ty của tôi nói đi ” Đường Dịch đem ***g đang nhốt chó con chuyển sang tay khác cầm, nói:” Chuyện tư thì xin miễn. Giữa chúng ta không còn gì để nói! “

Hai người bầu không khí có chút căng thẳng. Đường Dịch quay đầu đi, chỉ thấy chó con rầm rì một tiếng sau đó không kiên nhẫn sủa lớn.

” Ba phút ” Cố Ngôn Đình nhìn cậu,:” Tôi nói xong ba phút sẽ đi. Em coi như hôm nay tôi là nhân viên chào hàng đến đi, dù sao cũng sẽ không chậm trễ thời gian của em bao lâu đâu “

Ba phút, coi như cậu miễn cưỡng ăn một bát canh gà của hắn đi

Lúc trước cậu vừa đi học vừa đi làm, có thời gian sẽ đi làm nhân viên chào hàng, tám chín phần mười đều bị cự tuyệt ở bên ngoài. Sau đó chuyển sang đến mấy tiểu khu cùng văn phòng, nhưng đều gặp trắc trở. Vậy nên mỗi lần gặp được nhân viên chào hàng, mặc kệ đối phương chào hàng vật gì, cậu cũng sẽ cho người ta một cơ hội biểu đạt. Lúc đầu Đường Dịch chỉ nghĩ để người đó uống ly nước, sự thật chứng minh đại bộ phận nhân viên chào hàng cũng sẽ không uống nước, đoán chừng là sợ trong nước có thuốc. Vì vậy lòng tốt của cậu đành phải đơn giản hóa thành nghe đối phương nói vài lời.

Cố Ngôn Đình là người rất yêu bản thân. Hai người lúc ở cùng nhau có không ít xung đột, lúc cãi nhau Đường Dịch càng tỉnh táo đem vấn đề một hai ba giảng đạo lý với hắn, hắn sẽ càng bực bội. Nếu như là hai năm trước Đường Dịch nói lời này, hắn tất nhiên sẽ lập tức nổi giận, hoặc cưỡng chế đi vào nhà, không thì cũng sẽ bỏ đi.

Nhưng lúc này hắn vậy mà lại đầy hào hoa phong nhã đem ” ba phút ” để làm điều kiện nói chuyện với nhau. Ánh mắt trầm tĩnh không hề tránh né càng khiến nội tâm Đường Dịch kinh ngạc, thế nhưng nghĩ lại cũng là chuyện đương nhiên.

Bọn họ đều đã thay đổi, dù sao cũng đã qua hai năm,

Cố Ngôn Đình đứng ở phía đối diện. Bộ dáng cùng hai năm trước mặc quần áo thể thao đóng sập cửa như hai người khác nhau. Hắn mặc trên người âu phục, tóc ngắn gọn nhẹ thoải mái, gương mặt dài vì gầy nên càng trở nên sắc nét.

Lần trước Đường Dịch gặp hắn là ở bữa tiệc đêm đó. Cố Ngôn Đình một thân ăn mặc đúng chuẩn của người làm việc, tóc cũng chải hết ra sau, giơ tay nhấc chân đều mang theo khí thế tinh anh. Đường Dịch lúc ấy trong lòng nghĩ Cố Ngôn Đình đã trở người thành công. Mũi có chút nghẹn không hiểu tại sao, thiếu chút nữa là nâng ly đập tới gây sự đuổi hắn đi.

Để ý nhiều như vậy rốt cuộc cũng chẳng đem lại kết quả tốt đẹp gì. Cách nhau càng xa mới là phương thức tốt nhất giữa hai người. Muốn dùng ngữ khí bình thản để nói chuyện, thế nhưng Đường Dịch làm không được.

Con chó mặt lừa trong ***g bắt đầu cựa quậy. Đường Dịch không nói gì, Cố Ngôn Đình liền đứng bất động tại chỗ, tựa hồ đủ kiên nhẫn đợi đáp án của cậu. Cậu rốt cuộc bị chó con trong tư thế muốn tiểu tiện khiến cho buông tay đầu hàng, cậu duy trì im lặng đi thẳng vào nhà vệ sinh. Cố Ngôn Đình dừng lại một lát, sau đó cũng đi theo phía sau.

Căn hộ bên trong đã không còn như trước kia. Thảm màu vàng nhạt đổi thành màu xám, ngay cạnh ghế salon gần lan can có một cây cúc tím tươi tốt giờ cũng không thấy. Đồ vật biến mất còn có một cái gạt tàn thủy tinh hình hoa sen dùng để trang trí.

Cố Ngôn Đình ánh mắt rủ xuống, sau đó yên tĩnh ngồi trên ghế salon.

Đường Dịch hầu hạ chó con đi tiểu xong mới nhớ tới vẫn chưa chuẩn bị nơi ở cho nó, nên dứt khoát nhốt nó trong nhà vệ sinh. Lúc đi ra nhìn thấy Cố Ngôn Đình tay chân thon dài ngồi trên ghế salon, tư thế kia nhìn qua có chút cẩn trọng.

Hai người đã từng đầu ấp tay gối. Hôm nay lại ở trong tình cảnh này, trong lúc nhất thời khiến người ta cảm thấy lúng túng. Đường Dịch một mực không muốn mở miệng nói chuyện, thế nhưng Cố Ngôn Đình từ đầu đến cuối bộ dáng đều rất khách khí an phận. Khiến cậu là chủ nhà cũng không cách nào không lên tiếng.

Cậu dừng một chút, dứt khoát đứng trước cửa nhà vệ sinh nhìn Cố Ngôn Đình:” Anh có chuyện gì Nói đi!”

” Uhm, Nắm đâu ” Cố Ngôn Đình liếc nhìn cậu, lại quay đầu nhìn trên bàn cơm không có hồ cá nhỏ.

Nắm là con rùa Đường Dịch nuôi, thích ăn thịt sườn. Đem nó để trên bàn cơm là chủ ý của Cố Ngôn Đình. Đường Dịch đôi khi tăng ca quá muộn không quay về sẽ đến đây ở. Cố Ngôn Đình có hai lần lên cơn, không hiểu sao lại đi ăn dấm chua với con rùa đen. Vì vậy ban ngày chạy đến bắt nó dời đến trên bàn cơm, lúc ăn cơm cố ý để nó thèm nhỏ dãi.

Đường Dịch hôm nay thái độ lạnh lùng. Cố Ngôn Đình muốn đem chủ đề chung để mở ra cục diện, nhìn xung quanh một vòng mới nhớ đến vật nhỏ kia. Trong lòng không khỏi có chút chờ mong.

Đường Dịch nhàn nhạt liếc về phía đó:” Chết rồi “

Cố Ngôn Đình ngơ ngác:”… Em cũng nén bi thương “

” Ăn rất ngon đấy. Đáng tiếc không thể để lại cho anh một chén “

Cố Ngôn Đình bị nghẹn có chút dở khóc dở cười, tạm ngừng đề tài này trở về vấn đề chính:” Tôi là muốn giải thích chuyện năm đó “

Đường Dịch:” … “

” Chúng ta chia tay nguyên nhân có thể là do việc đó. Nhưng mà Lâm Duệ, mặc kệ thế nào tôi thật sự chưa từng có ý định qua lại với cậu ta. Tôi thừa nhận tôi thích cậu ta hơn bốn năm, có một số việc đã thành thói quen. Nhưng mà từ khi ở cùng em, tôi cũng chỉ muốn bên cạnh em mà thôi “

Cố Ngôn Đình ứng thanh ho khẽ một cái, cẩn thận tiếp tục nói:” Tôi lúc trước cảm thấy hai ta là người một nhà. Còn cậu ấy là người ngoài. Cho nên đối với cậu ấy mới để ý nhiều một chút, đương nhiên tôi đều biết giữ chừng mực. Có điều chuyện này vẫn là tôi sai. Nhưng mà nếu để tôi chọn lựa giữa em và cậu ấy, tôi vẫn là chọn em “

Đường Dịch há hốc mồm. Cau mày muốn phản bác cái gì đó, Cố Ngôn Đình sau khi nói xong nuốt nuốt nước miếng, thở dài một hơi.

” Cố Ngôn Đình. Hai năm qua anh thật sự có tiến bộ. Nhất là về khoảng ăn nói, chúc mừng anh ” Đường Dịch cúi đầu nhìn dưới chân, nhàn nhạt cười một tiếng:” Nói xong chưa Ra ngoài phiền đóng cửa dùm tôi “

Cố Ngôn Đình hôm nay sau khi cùng Tao Bàn tách ra, hắn cũng không có về nhà. Cứ dọc theo đường Giang Hoài đi tới đi lui rất lâu. Con đường này cách nhà hắn không xa, cách nhà của Đường Dịch lại càng thêm gần. Trong lúc vô thức đã đi đến dưới nhà của cậu. Cả tối nghĩ ngợi, nói không ôm hy vọng với mấy lời vừa nói thì rõ ràng là nói dối. Thế nhưng nếu nghĩ theo hướng tích cực, hắn cũng không biết hắn là mong chờ Đường Dịch cho hắn phản ứng gì.

Đường dịch dựa vào cửa phòng vệ sinh, thần sắc dần dần có chút không kiên nhẫn

Cố Ngôn Đình dừng lại một chút, cảm thấy có thật nhiều lời muốn nói lại cảm thấy câu nào cũng không thích hợp. Chỉ có thể giống như nhân viên chào hàng, trầm mặc một lúc đứng dậy cáo từ.

Lúc ra đến cửa lại nhịn không được quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Đường Dịch duy trì động tác lúc nãy không hề nhúc nhích, chẳng qua mắt nhắm lại, bờ môi mím thành một đường thẳng, ngón tay mượt mà đè lên trán.

Cố Ngôn Đình sau khi đi thật lâu, Đường Dịch mới bị mùi từ nhà vệ sinh khiến tỉnh táo lại.

Mở cửa ra chó con vì bị ghẻ lạnh mà trốn trong góc nhà vệ sinh, ở chỗ đó mà ị bậy. Đường Dịch vốn bị mùi hôi tanh tưởi khiến cho buồn nôn, sau đó lại nhìn ánh mắt của tiểu gia hỏa đó mà không nhịn được cảm thấy vui vẻ.

Thẩm Phàm lo lắng gọi cho cậu, Đường Dịch lúc đó đang dọn dẹp bãi chiến trường của tiểu gia hỏa. Nên khi nhận điện thoại cũng không muốn nói chuyện.

” Đặt tên cho nó chưa ” Thẩm Phàm hưng phấn dường như muốn từ bên kia điện thoại chui đầu qua đây. Thanh âm to đến khiến lỗ tai Đường Dịch phát đau:” Huyết thống của nó cũng tốt lắm. Đời ông, đời ba nó đều ở nhiều nơi nhận được giải quán quân, nhìn xem mấy nước này …  “

Bên kia vang lên tiếng cành cạch như đang tra trên mạng gì đó. Đường Dịch nhắm mắt lại, nhìn chó con một cái, bất đắc dĩ nói:” Đừng nói tôi không quan tâm việc này. Tên còn chưa có, không bằng kêu đại Vượng Tài đi “

” Cái gì! Chó của ngươi cao quý như vậy … ” Thẩm Phàm tức giận rồi.

” Lai Phúc “

” Bà mẹ nó em có thể hay không để tâm chút coi. Cao quý như vậy … “

” Phú quý “

” Cáo quý như vậy … “

” Câm miệng! ” Đường Dịch rốt cuộc cũng dựng lông mao, hướng Thẩm Phàm hét một tiếng. Chó con bị hù khẽ run rẩy, cậu nghiến răng nghiến lợi đè lại thanh âm nói:” Thẩm Phàm. Anh biết tôi một ngày làm việc hơn mười tiếng. Đi ra ngoài cũng hai giờ mới trở về. Về nhà thời gian sớm nhất là tám giờ tối, mỗi tuần ít nhất phải đi xã giao ba bốn ngày. Thứ bảy, chủ nhật được nghỉ còn phải đến phòng thể hình tập để ngừa cơ thể sớm biến chất mà nằm trong bệnh viện chờ chết. Ngoài ra một tháng còn đến cô nhi viện một lần, đi phải đến trưa. Anh nói xem tôi nuôi dưỡng con chó kia thế nào đây! “

Thẩm Phàm bên kia ho khan một tiếng, rốt cuộc cũng chịu yên tĩnh.

Đường Dịch thả con chó vô tội ra, nhìn nó vui vẻ khắp nơi ngửi ngửi cả buổi mới thở dốc một hơi:” Con chó này không phải rất thông minh sao Ông của nó là quán quân gì vậy Dạy nó tự ăn cơm, dùng bồn vệ sinh được không Điều khiển TV cũng dạy nó, ở nhà muốn coi đài gì tự mở, miễn cho nó cô đơn uất ứt “

Đường Dịch trong lời nói một nửa là trào phúng một nửa là không hiểu có làm được không. Đương nhiên thật không ngờ hai năm sau cậu lại một lời thành sấm. Có lần về nhà sớm, nghênh đón cậu là TV và điều hòa đều mở. Lúc đó chó con của quán quân anh tuấn đang ngồi một bên, vẻ mặt bình tĩnh mở tủ lạnh.

Thẩm Phàm lúc đó cũng thật sự thở hổn hển mang theo áy náy nói:” Quán quân … Hình như là đấu cái gì đó, hay là cuộc thi sắc đẹp gì ấy …”

Hai người đều không nói thêm gì. Nửa ngày sau Đường Dịch tiêu tan lửa giận, ngồi xuống ghế salon nói:” Vậy anh nói thử, nó tên gì ”

” Nhật Thiên! ” Thẩm Phàm trả lời cực nhanh, mơ hồ còn có chút đắc ý.

Đường Dịch trầm mặc một lúc, cảm thấy đêm nay không thể nào trôi qua êm đẹp:” Nhật trong chủ nhật, thiên trong trời sao “



Giằng co một lúc trời cũng đã khuya. Đường Dịch bị Cố Ngôn Đình, Thẩm Phàm còn thêm chó con giày vò cho tinh bì lực tẫn. Cuối cùng phải chống đỡ mí mắt kiểm tra lại một đốg hạng mục, tiểu gia hỏa kia thì chỉ đành đem theo vào phòng ngủ, để nó có thể nhìn thấy mình.

Chó con vào phòng ngủ mang theo tò mò, chạy tới chạy lui vài vòng mới đi đến đầu giường của Đường Dịch nằm ngủ.

Đường Dịch trầm mặc, hai năm qua cậu nhất định không để ai ngủ lại nơi này. Mặc dù công ty có người tăng ca đến khuya, cậu cũng không hề đề cập đến.

Đại khái là vì hormones nam tính của cậu bài tiết mạnh mẽ quá chiếm cứ toàn bộ ý thức. Trước kia cùng Cố Ngôn Đình ở cùng, nơi này cũng chỉ là nơi ở phụ. Sau này hai người chia tay, nơi này cũng có thể gọi là nhà. Trong tiềm thức cũng không muốn để người ngoài đặt chân đến.

Nhưng cho dù trang trí thế nào, nơi này lại chẳng thể nào mang lại cho cậu cảm giác là nhà. Con rùa nuôi thật lâu không hiểu sao lại đột nhiên chết, lúc ấy dùng một cái hộp nhỏ đựng nó đem chôn cất, nội tâm Đường Dịch cũng có chút ít thê lương. Nghĩ thầm nhà trọ này, như thế nào càng ở càng cảm thấy cô quạnh vậy

Đêm nay nơi cô quạnh này rốt cuộc có một vật nhỏ từ bên ngoài đến. Đường Dịch lúc tắt đèn liếc mắt nhìn tiểu gia hỏa cuộn lại thành một đoàn, tâm tình bị đè nén hơn phân nửa tiêu tan.

Mệt mỏi nhưng lại không ngủ được. Cố Ngôn Đình bộ dáng lúc đứng ở ngoài cửa, hay lúc cẩn trọng mà ngồi trên ghế salon cùng ngày đó trong bao sương nửa đỡ nửa ôm khí tức bất ổn đều khiến cảm xúc của cậu khó có thể bình ổn lại.

Từ mấy ngày trước nghe được thanh âm của Cố Ngôn Đình. Đường Dịch đã nghĩ qua, hắn sẽ đến tìm mình chứ Nếu như tới thì nói gì đây

Hai năm qua không gặp. Đối phương nhất định thay đổi rất nhiều, thậm chí có khả năng đã sớm buông tay đoạn tình cảm này, đã có bạn trai hoặc bạn gái mới. Cậu còn phỏng đoán Cố Ngôn Đình sẽ nói cái gì, sau đó mình nên ứng phó thế nào mới không bị lúng úng.

Nhưng mà ngàn tính vạn tính, cũng không nghĩ đến Cố Ngôn Đình lại cùng cậu nói đến Lâm Duệ.

Đây là chuyện trước đây Cố Ngôn Đình nhất định sẽ không làm. Hắn trước sau đem Đường Dịch và Lâm Duệ phân cách rất rõ ràng, Sở Hán ranh giới phân rõ. Cả hai đều có địa bàn tốt của mình.

Tình cảm Cố Ngôn Đình dành cho Lâm Duệ, cậu cũng phần nào đoán được. Đúng như lời hắn nói, hắn lúc đó cũng không hề ở bên ngoài làm gì hay là có ý nghĩ gì. Ai cũng là đối với một người không có khả năng bên nhau mà cất giữ một đoạn tình cảm. Điều này cũng chỉ để thỏa mãn tâm tưởng của mình.

Cố Ngôn Đình từng bị Lâm Duệ cự tuyệt, cũng bị khoảng cách giữa hắn và Lâm Duệ đả kích đến chút hy vọng cũng không có. Vì vậy mà cho rằng Lâm Duệ không vừa ý hắn. Nên luôn cố gắng lấy lòng y, thật ra nghĩ lại Cố Ngôn Đình thật sự là một người ngây thơ.

Cùng với đại đa số đàn ông đem “Hồng nhan tri kỷ ” cùng ” Tao khang chi thê * “xem như giống nhau. Tình cảm sâu đậm nhưng không cầu kết quả, mà chút tình cảm đó cũng không thể mất đi cũng chẳng thể sâu đậm hơn nữa. Thậm chí Đường Dịch cũng không dám xác định, nếu người trước đó trong lòng Cố Ngôn Đình là mình. Thì liệu mình có yêu cầu Cố Ngôn Đình như vậy, đem người trong lòng hắn triệt để quên đi.

Dựa vào căn nguyên nguồn gốc mà nói, cũng không thể hoàn toàn bỏ qua cho Cố Ngôn Đình.

Cố Ngôn Đình đạm mạc cùng mình càng ngày càng xoi mói, chẳng qua bởi vì năm dài tháng rộng dần trôi.

Có lẽ lúc trước nếu không chia tay thì tình cảnh hiện tại cũng sẽ khác, dù sao cùng nhau trải qua ba năm dãi dầu mưa nắng. Quá quen thuộc đối phương, nhu tình mật ý cũng đủ để cậu đem ra cược. Những ký ức đó cũng có thể dùng làm đòn trí mạng. Cứ dần dần tung ra, như trong một buổi đấu giá mà giá không ngừng tăng, tăng mãi đến lúc Cố Ngôn Đình hoàn toàn từ bỏ ánh trăng sáng. 

Thế nhưng lúc này cậu lại không nỡ bỏ. Những ký ức từng trân trọng trước kia, nhớ đến một lần lại một lần thêm mờ nhạt. Lúc trước cậu nghĩ nếu như Cố Ngôn Đình cuối cùng không bỏ xuống được Lâm Duệ, vậy cậu ít nhất cũng còn những ký ức này để an ủi.

Ai bảo lúc chia tay, cậu còn yêu hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK