• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong nháy mắt thời gian như ngưng đọng. Toàn bộ không gian xung quanh như bị một loại kết giới vô hình bao trùm lên, ngoài cửa sổ những bông tuyết cứ nhẹ nhàng rơi trong gió. Bên ngoài lạnh lẽo nhưng lại vô cùng náo nhiệt. Trong phòng ngược lại vô cùng yên tĩnh, thậm chí còn có thể cảm nhận được ngọn đèn ấm áp bên cạnh đang chậm rãi lưu động.

Cố Ngôn Đình không nhúc nhích, thậm chí cả hô hấp cũng ngừng lại. Qua vài giây hắn mới chậm rãi tiến về phía trước. Chầm chậm kề sát lên môi của Đường Dịch.

Một nụ hôn thoáng qua, chợt chạm vào rồi chợt tách ra, sau đó lại dán vào nhau. Hai người bọn họ lần đầu tiên như bọn cá hôn nhau dưới nước hết sức buồn cười. Nhẹ nhàng chạm vào rồi tách ra, như vậy vài chục lần Cố Ngôn Đình mới một bên ôm lấy lưng Đường Dịch, một bên đưa tay kia giữ sau gáy đối phương, đầu lưỡi nhẹ nhàng cạy mở đôi môi hé mở trước mắt.

Thanh âm mút mát hòa vào tiếng thở dốc vang lên khắp phòng, sau đó biên độ càng lúc càng lớn. Hôn môi dần trở nên gấp gáp ngập tràn hương vị điên cuồng cùng tàn bạo. Đường Dịch thiếu dưỡng khí khẽ nhíu mày đưa tay đẩy mặt Cố Ngôn Đình ra. Nhưng lúc đưa tay lên lại phát hiện bản thân không chút khí lực, cuối cùng tay rơi trên đầu Cố Ngôn Đình, cảm thụ mái tóc xù của hắn đang chuyển động. Sau một lúc lâu, cậu nghe thấy Cố Ngôn Đình khàn giọng nói:” Hôm nay bị cha đánh chết cũng đáng! “

Chỉ hôn hai cái khẳng định không đủ, Cố Ngôn Đình trong lòng toan tính. Đường Dịch trầm mặc trong chốc lát sau đó cũng ưng thuận. Cậu tùy ý Cố Ngôn Đình ôm cậu một đường đi vào phòng ngủ, cũng mặc cho hắn thô lỗ xé rách quần áo trên người mình. Nhưng lần đầu tiên chỉ vừa mới va chạm khuếch trương thật tốt Cố Ngôn Đình lại vô cùng mất mặt mà xuất ra, khiến hắn mất hết mặt mũi. Một bên đỏ mặt thẹn quá hóa giận đe dọa không cho Đường Dịch cười, một bên nghiến răng nghiến lợi xách thương ra trận.

Đường Dịch thanh âm trêu chọc theo thời gian cũng dần trở thành tiếng chửi rủa – Cậu hơn hai năm chưa từng quan hệ, vốn tiếp nhận đã có chút khó khăn. Cố Ngôn Đình bị cậu cười khiến lòng tự trọng bị tổn thương mà hết lần này đến lần khác cố tình chịu đựng. Mỗi khi chạm vào nơi nào đó khiến cậu sảng khoái động tác lại chậm lại, rồi lại cực kỳ chậm rãi mà đẩy mạnh. Sau đó tại nơi mẫn cảm nhất chạm một chút lại chậm rãi rời đi. Cứ như vậy động tác hết sức rõ ràng, Đường Dịch chịu không nổi liềnchủ động nâng mông nhích lại gần. Không ngờ Cố Ngôn Đình lại đè cậu lại, còn bắt lấy tay cậu vươn đầu lưỡi liếm láp từng ngón từng ngón một.

Đường Dịch nén cơn giận vì dục vọng không được thỏa mãn. Cậu biết Cố Ngôn Đình liều mạng chống cự chờ cậu cầu xin tha thứ. Nếu là trước kia Đường Dịch sẽ không tiếc nói ra miệng mấy lời buồn nôn, nhưng hôm nay cậu không những cười mà còn trêu chọc việc hắn sớm phát tiết, lúc này đương nhiên phải liều chết cắn răng một lời cũng không để thoát ra khỏi miệng. Mà Cố Ngôn Đình trước đây cũng rất dễ nói chuyện, còn hiện tại Đường Dịch chỉ lỡ miệng nói sai một câu cũng khiến hắn tạc mao. Trước kia cho dù trên đường lớn đem hắn đá xuống hắn cũng không phản kháng, vậy mà hôm nay cố tình nổi lên máu bướng bỉnh nóng nảy.

Đường Dịch bị khoái cảm luân chuyển mãnh liệt nhưng bên trong lại hư không giày vò khiến cho hoảng sợ, trong lúc liều chết chống đỡ không rên một tiếng trong đầu liền hiện lên ý nghĩ – chết tiệt, sớm biết vậy lão tử nhất định sẽ ở trên, làm không chết anh thì không được mà.

Hai người trên giường vị trí luôn chưa từng thay đổi, nguyên nhân nói đến lại có chút buồn cười. Nhưng ngay từ lúc đầu chính là như vậy – Đường Dịch mười phần hưởng thụ, thích được người khác hầu hạ mà không phải hầu hạ người khác.

Điểm này cùng thói quen bên ngoài của cậu giống nhau, nghĩ kĩ một chút thì phải đặt cảnh sắc lên hàng đầu. Cậu và Cố Ngôn Đình lần đầu tiên với nhau, hai người đều có chút khẩn trương, lại có chút kích động cùng tò mò. Đường Dịch lúc đầu còn do dự nghĩ xem có muốn bị áp hay không. Dù sao lúc đó Cố Ngôn Đình thể lực cùng thân thủ căn bản mà nói không phải đối thủ của cậu. Nếu cậu muốn đem Cố Ngôn Đình áp dưới thân đoán chừng hắn phản ứng cũng không kịp. Thế nhưng cuối cùng cậu lại buông tha cho ý nghĩ này mang theo chút do dự mà nằm xuống, híp mắt liền thấy một cảnh tượng.

Lúc đó hết thảy còn chưa bắt đầu, cậu ngoan ngoãn nằm trên giường thưởng thức gương mặt sắc sảo của Cố Ngôn Đình. Khóe môi gợi cảm khẽ cong lên, vì phải nhẫn nhịn mà mồ hôi thấm ướt cả cơ thể hữu lực cân xứng. Cố Ngôn Đình khi đó cũng không có kinh nghiệm, vì vậy ngốc nghếch cố sức chịu đựng xúc động của mình trước lấy lòng cậu. Ra tay mạnh mẽ nhưng lại vô cùng ôn nhu.

Buổi chiều ngày hôm đó, trong căn phòng thuê chật hẹp cũ nát. Phòng thuê trước kia ở giữa có một căn gác, hướng về phía Tây Nam, đối diện là một mảnh đất trống, xa xa là núi nhỏ cỏ cây xanh mơn mởn kéo dài không dứt. Phía sau bức màn sa mỏng trong phòng là hai thanh niên tràn ngập lửa dục, ánh chiều tà xuyên qua bức màn, mềm mại phủ kín cả lầu các. Lúc đó rõ ràng dục vọng của Cố Ngôn Đình tăng vọt, cơ bắp trên người cũng bị kéo căng như một con báo. Nửa nằm trên người cậu, từ đầu đến mắt đến đường cong nơi phía cằm đều rõ nét. Bắp chân thon dài hữu lực. Cả người hắn đều như được phủ một tầng ánh sáng.

Đường Dịch khi đó tràn ngập dục vọng thật sâu nhìn hắn, trong đầu liền vô cùng tán thưởng, rất đẹp.

Lần đầu tiên hai người đều không dễ chịu, nhưng kết hợp cùng một chỗ. Dù đau đớn nhưng tâm tình rất tốt khiến bọn họ cảm nhận được một loại cảm giác thỏa mãn khác.

Sau này hai người ở chung, phương diện này cũng dần tốt hơn. Cố Ngôn Đình cũng học được đủ loại kỹ xảo. Đường Dịch cũng từng có ý niệm phản công, nhưng cuối cùng cũng bỏ qua. Lúc này nghĩ đến nguyên nhân ngoại trừ kỹ thuật cao siêu của Cố Ngôn Đình ra thì chính là trong sinh hoạt Đường Dịch luôn ở vị trí làm chủ mọi chuyện. Đối với vị trí trên giường ngược lại không mấy quan tâm. Trong tiềm thức của cậu vẫn luôn để cho Cố Ngôn Đình cơ hội chinh phục, cũng coi như dành cho hắn chút ít thương cảm.

Không nói rõ ra, chính là cậu cũng chưa từng nghĩ đến thật sâu lại cảm giác tốt đến vậy.



Cố Ngôn Đình phát giác Đường Dịch thất thần, tức giận đỉnh về trước một cái. Đường Dịch nhất thời không để ý phát ra tiếng rên rỉ, thanh âm dĩ nhiên bản thân cũng không nghĩ đến lại ngọt ngào câu tâm đến vậy. Tiểu Cố Ngôn Đình bị tiếng rên rỉ này kích thích càng trướng lớn, hai người lại lần nữa cắn răng giằng co thêm một lúc, cuối cùng Đường Dịch chịu không nổi nữa đưa tay ôm lấy cổ Cố Ngôn  Đình, chân hung hăng ép về trước một chút.

” Chết tiệt! Anh lại dám không động! “

Hai người xung đột kịch liệt mà lại điên cuồng, giống như hai cao thủ võ lâm. Lúc đầu là đối kháng chém giết đọ sức, dần dần chuyển sang nhẹ nhàng trì hoãn rồi lại lặp lại có nhún nhường có giày vò, cùng nhau phối hợp nhịp nhàng. Tiếng rên rỉ nghiền nát kích động như cam lộ ngọt ngào bị Cố Ngôn Đình nuốt vào trong miệng, lại từng chút từng chút đút cho Đường Dịch. Cuối cùng tới lui một lúc lâu, Cố Ngôn Đình cắn khóe môi Đường Dịch, thân thể cả hai đang dây dưa đều thoáng run rẩy rồi sau đó chậm rãi dừng lại. Sau cùng hai người như từ trong mộng tỉnh lại mà chậm rãi tách ra, đối mặt nhìn nhau chốc lát lại có chút chưa thỏa mãn biến thân thành một đôi cá nhẹ nhàng chạm môi.

Sau đó Cố Ngôn Đình ôm Đường Dịch đi tắm rửa, nhà trọ nhỏ hẹp cũng không có bồn tắm. Đường Dịch bán đứng, vẻ mặt tràn đầy mệt mỏi, dứt khoát dựa lên người hắn bất động. Cố Ngôn Đình nhìn thoáng qua, liền nổi máu lưu manh nhưng lại không đành lòng đùa giỡn liền ngoan ngoãn đem người tắm rửa sạch sẽ, lại vội vàng lau khô rồi mới cẩn thận ôm người trở về phòng ngủ. Ga giường cùng chăn cũng cẩn thận đổi mới, lúc đặt lưng lên giường tâm tình của hắn vô cùng thỏa mãn. Chân tay thon dài lặp tức quấn lên người Đường Dịch, đem chân đối phương cũng kéo qua vòng qua chân mình.

Chẳng qua trạng thái thành thục nghiêm túc không thể tiếp tục quá lâu, ngày hôm sau Đường Dịch vừa tỉnh. Cố Ngôn Đình nhẫn nhịn cả một buổi tối liền nhịn không nổi nữa.

Đường Dịch lúc tỉnh lại trên người còn có chút không thoải mái, cũng không thể nói rốt cuộc là chỗ nào không thoải mái. Nhưng tốt xấu gì đã hai năm không có làm, ngày hôm qua bị Cố Ngôn Đình dùng tư thế đè nặng như thế, cái eo cái tay hay cái chân già của cậu đều bắt đầu lên tiếng nhiệt tình lên án. Cứ nghĩ sẽ không có việc gì, tỉnh ngủ liền nhớ tới ánh mắt đầy ý xấu lại ngập tràn nhiệt tình của Cố Ngôn Đình ngày hôm qua.

Cố Ngôn Đình đã sớm tỉnh, chẳng qua là một mực không muốn rời giường. Hai mắt lóe sáng nhìn cậu, lúc cậu mở mắt ra lập tức kiêu ngạo nhích tới phía trước đụng vào người cậu – Hắn buổi sáng tỉnh lại liền đặc biệt tưởng nhớ dư vị đêm qua, nhưng mà Đường Dịch vẫn còn ngủ, hắn thật sự không dám, chỉ có thể nhẫn nhịn chờ đợi. Lúc này Đường Dịch tỉnh, hắn cũng liền không khách khí trở mình nhào tới.

Thời điểm bổ nhào qua còn đắc ý thể hiện tư thế oai hùng của mình lúc sáng sớm một chút, xấu xa dán trên đùi Đường Dịch cọ xát vài cái. Không ngờ còn chưa làm gì, trên mông đã bị người nhéo một cái.

Đường Dịch không hề nương tay mà ra sức nhéo. Nhéo xong còn dùng sức vỗ một cái. Cố Ngôn Đình nghe xong âm thanh ” ba ” giòn tan vang lên toàn bộ cơ thể đều cứng ngắc.

Đường Dịch như cười như không nhìn hắn, sau một lúc lâu nhẹ giọng nói:” Chịu đựng rất giỏi đi, hả “

Cố Ngôn Đình ngày hôm qua lúc mạnh mẽ giày vò cậu trong lòng đều trống rỗng, trước kia Đường Dịch mười phần phối hợp. Lúc không phối hợp cũng bị hắn dụ dỗ, cho tới bây giờ cũng chưa từng đối nghịch qua. Ngày hôm qua trong lúc hai người dằn co lấy sức lực khi đó mà nghĩ hắn cũng không nghĩ đến Đường Dịch chịu thua sau đó có hay không tức giận với hắn. Sự thật chứng minh những chuyện này lo lắng không phải không có đạo lý, Đường Dịch thật sự ghi nhớ để tính sổ.

Nhưng mà loại trừng phạt cùng tra tấn này cảm giác lại đặc biệt thỏa mãn. Hắn có hể nhìn ra cảm giác càng lúc càng cường liệt của Đường Dịch, lúc gọi hắn mấy lần đều thiếu chút nữa khiến hắn trực tiếp chân mềm nhũn tước vũ khí đầu hàng. Ngày hôm qua bầu không khí rất tốt, quá tập trung để làm, hắn nhẫn nhịn một bụng mấy lời nói hạ lưu chưa nói ra miệng. Vì vậy lúc này lẩm bẩm một lúc lại không sợ chết mà cọ xát rồi nói:” Em không phải cũng rất hưởng thụ sao! “

Đường Dịch nhíu mày.

Cố Ngôn Đình đem đầu tóc rối bù dùng sức hướng cổ Đường Dịch dụi dụi, sau đó còn xoay đầu kề sát tai Đường Dịch nói:” Em còn nói ” không nên, đừng ngừng … thật sảng khoái … ” kia mà “

Đường Dịch nghiêng mặt chống lại ánh mắt của hắn, cười nói:” Còn gì nữa không “

” Còn nói tôi chậm lại, lúc chậm lại thì em lại bảo nhanh lên một chút. Em còn cầu tôi tiếp tục. Em … “

” … “

” Nhưng lại rất khó hầu hạ “

Cố Ngôn Đình nói một hơi đầy thống khoái, mắt thấy Đường Dịch dịch về sau một chút, cười tủm tỉm nhìn cậu. Sau đó trên người mát lạnh, chờ hắn kịp phản ứng Đường Dịch đã vặn chặt cổ tay của hắn, trong nháy mắt vị trí hai người liền thay đổi.

Đường Dịch cười ôn nhu lại rất dọa người. Bắt lấy hai tay hắn kéo lên trên cúi người xuống, sau đó hôn hắn một chút.

Cố Ngôn Đình trong lòng vừa mới rung lên chuông báo động liền bị hôn. Hắn trừng mắt nhìn cậu, đang muốn đem nụ hôn càng tiến sâu hơn thành nụ hôn sáng đầy tốt lành thì Đường dịch lại lùi về sau. Sau đó không biết ở đâu ra nhặt lên áo sơ mi, kéo tay hắn lại cột chặt.

Cố Ngôn Đình:”!! “

Hắn muốn phản kháng nhưng nhìn hồng ngân phủ đầy trên người Đường Dịch lại có chút ít thương tiếc. Sợ chính mình lại dùng sức làm cậu bị thương, do dự một lát lại thấy Đường Dịch mặt không chút biểu tình cầm bôi trơn ở đầu giường đến.

Đó là tối qua hắn lấy ra từ tủ đầu giường của Đường Dịch. Nhưng cũng chỉ còn non nửa bình. Đường Dịch nguyên bản ý đồ rất rõ ràng, muốn cưỡng bức hắn nhưng không ngờ lúc cầm đến bôi trơn lại sửng người một lúc.

” Sao vậy … ” Cố Ngôn Đình còn tò mò hơi ngẩng đầu hỏi.

” Không sao cả ” Đường Dịch trầm mặc một lúc lại nhìn hắn. Ngược lại từ trên người hắn đi xuống, một bên mặc quần áo một bên đem bình bôi trơn vứt vào trong thùng rác:” Quá thời hạn rồi “

” A “

” A cái rắm! ” Đường Dịch đột nhiên tức giận đạp hắn một cước:” Đem đồ hết hạn để tôi dùng mà anh còn a Rời giường! Nấu cơm! ” Cậu vốn muốn sáng nay sẽ đem Cố Ngôn Đình ra khai bao, không ngờ bôi trơn lại hết hạn. Tuy rằng đồ dùng bên ngoài thì không có gì đáng ngại nhưng mà Đường Dịch kiên định luôn cho rằng thời hạn sử dụng trên nhãn hiệu đồ vật này nọ đều có đạo lý của nó.

Thế nhưng việc này cũng không thể trách Cố Ngôn Đình, nhà trọ là của cậu, bôi trơn cũng là của cậu. Mà ngày hôm qua chủ động cũng là cậu. Cho nên Đường Dịch đặc biệt phiền muộn.

Cố Ngôn Đình không hiểu nổi sao cậu lại tức giận, có chút ủy khuất giơ tay lên:” Thế nhưng tay tôi còn bị cột này “

Buột chặt gì gì đó nhưng lại không trói trên đầu giường. Đường Dịch lạnh lùng nhìn hắn một cái liền đứng dậy mặc quần áo. Cố Ngôn Đình giả bộ trong chốc lát thấy cậu không để ý đến mình, cuối cùng đành phải tự mình dùng răng đem đồ vật này nọ cởi ra. Sau đó nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh giải quyết nhu cầu buổi sáng. Rửa mặt sạch sẽ xong liền vừa ngâm nga hát vừa đi làm cơm.

Đường Dịch vốn lúc rời giường còn muốn đến công ty sớm một chút, đợi đến lúc đứng trên ban công nhìn ra tình hình giao thông bên ngoài liền dứt khoát từ bỏ ý định.

Tuyết rơi cả đêm mới ngừng, trên đường tuyết đã đọng một lớp dày, dấu chân in trên nền tuyết ít đến đáng thương. Đường Dịch biết rõ loại tình huống này cũng không phải không có ai ra ngoài, chỉ là bước chân của những người đang vội vàng in dưới tuyết rất nhanh lại bị tuyết rơi vùi lấp.

Cậu nhớ đến lời Thẩm Phàm nói hôm qua. Thẩm Phàm nói suy nghĩ một chút sẽ cho cậu câu trả lời thuyết phục, nhưng bất kể câu trả lời có thuyết phục cỡ nào. Đóan chừng sau đó cũng phải đối mặt với những chuyện kia. Trời đông giá rét chỉ mới bắt đầu, những chuyện như thế cậu tình nguyện rơi trên người mình chẳng qua vừa nghĩ đến Cố Ngôn Đình cùng ba mẹ của hắn. Cậu liền không nhịn được có chút bực bội lo lắng.

Cố Ngôn Đình đem theo cái nồi đi theo cậu ra ban công nhìn tuyết, lúc đi ra còn thuận tiện cầm theo một cái chăn nhung đem Đường Dịch bao lấy ôm vào trong người.

Đường Dịch giãy giụa một chút nhưng cũng không tránh ra, thấp giọng nói:” Đối diện còn có người ở “

” Thích thì cứ nhìn ” Cố Ngôn Đình hừ một tiếng, bảo trì tư thế từ đằng sau ôm lấy cậu, đem cằm đặt trên vai Đường Dịch:” Tôi lúc ở Nghiêm Châu nhìn thấy mấy nam sinh trung học nắm tay nhau rất nhiều. Aizz, hai ta lúc đó sao lại không có gan làm vậy nhỉ! “

Hắn nói như vô cùng hâm mộ, nghe vào trong tai Đường Dịch trái lại có chút buồn cười:” Anh lá gan cũng không nhỏ. Tôi vừa tìm được việc, cùng nhau đến quán nướng chúc mừng. Anh uống nhiều đến mức trên đường đi đều nắm chặt tay tôi không buông, còn vừa gào khóc thảm thiết vừa hát”

” Khục khục, đó không phải là quá say sao ” Cố Ngôn Đình ngượng ngùng sờ sờ mũi, lúc sau lại nhịn không được lại vui vẻ.

Trong từng giai đoạn khác nhau thì truy cầu và dục vọng cũng sẽ khác. Ví như khi còn bé Đường Dịch lúc trời trở lạnh liền đặc biệt mong muốn có một kiện áo bông, lúc ngủ sẽ muốn có chăn giường ấm áp. Lúc đói bụng thì mơ ước có một cái bánh bao thịt. Theo thời gian cậu cũng chậm rãi trưởng thành. Những khát vọng vụn vặt cũng từ chăn bông, bánh bao thịt chậm rãi chuyển thành thi được thành tích tốt, hay kiêm thêm chức vụ gì đó. Càng về sau thì lại chuyển thành tìm được công việc tốt, phòng ở tốt.

Cuộc đời Cố Ngôn Đình trải qua khác với cậu, nhưng quá trình cũng là tương tự. Có người tổng kết lại nói rằng hạnh phúc là một loại so sánh. Ví dụ như người khác không có đồ vật gì đó, nhưng ngươi lại có được thì ngươi sẽ cảm thấy hạnh phúc. Hay là ngươi bây giờ không có được đồ vật đó, ngày nào đó khi có được, so với lúc không có thì sẽ cảm thấy thật hạnh phúc. Mà hạnh phúc sở dĩ khó lâu dài cũng bởi vì mục tiêu không ngừng được hoàn thành, chúng có khả năng mang đến cảm giác thỏa mãn nhưng cũng rất nhanh qua đi.

Hai người lúc vừa tốt nghiệp, trong lòng quan tâm nhất chính là tìm được công việc tốt. Nghĩ lại cũng đã qua một quãng thời gian rất lâu. Chính là cảm thấy vừa tốt nghiệp lại không có công việc khiến người ta lâm vào khủng hoảng. Đường Dịch trước tìm được một chức vị, tiền lương cùng đãi ngộ cũng không tệ. Hai người lúc đó cực kỳ cao hứng như là hoàn thành một sự kiện thật trọng đại, thương lượng cùng nhau đi ăn chúc mừng. Nhưng mà lúc đó trên người không nhiều tiền, cuối cùng chỉ có thế đến quán đồ nướng uống bia. Buổi tối đó Cố Ngôn Đình uống hơi nhiều, trên đường về lôi kéo tay Đường Dịch không buông. Vừa đi vừa gào thét, vừa ca hát không theo nhịp điệu gì cả, chỉ thuần túy là thanh âm từ cổ họng dựa theo độ cao mà cứ thế phát ra.

Đường Dịch lúc đó bất quá cũng chỉ là sinh viên mới ra trường, dù trên mặt là vẻ thành thục nhưng cũng là lần đầu tiên nắm tay đi trên đường lớn. Cậu vừa khẩn trương lại vừa ngượng ngùng, may mắn lúc đó trời đã khuya. Trên đường cũng không còn nhiều người. Cho nên cậu cúi đầu đi theo phía sau hắn trở về, đi một lúc lại chầm chậm ngẩng đầu, mím môi cười không ngừng.

Rất nhanh sau đó bọn họ đi đến dưới chân cầu có không ít người, còn mang theo tình nhân, phía trước còn có hai chiếc xe Santana. Một người đầu bóng lưỡng đeo trang sức vàng, áo may ô bó sát người cùng giày da. Đoán chừng chạy Santana cũng là phù hợp. Đường Dịch thấy người càng lúc càng đông liền kéo Cố Ngôn Đình say sưa cất giọng ca vàng của mình quẹo vào con hẻm  nhỏ. Cố Ngôn Đình không hiểu tại sao, bảy lần quẹo tám lần rẽ đi theo liền đi đến một con hẻm nhỏ tối om. Còn tưởng rằng Đường Dịch muốn chơi trò dã chiến kích thích, gấp gáp muốn cởi quần áo cuối cùng bị Đường Dịch đánh cho một trận mới an phận trở về nhà.

Cố Ngôn Đình mặc dù uống nhiều nhưng không phải chuyện lớn gì, sau này nhớ lại luôn nhịn không được mà cười. Hôm nay hắn cũng không nhịn được, cằm đặt trên vai Đường Dịch cọ cọ, cười nói:” Chỗ kia thực sự rất hợp để đánh dã chiến đấy. Tường cao lại sạch sẽ, cũng không có cửa lớn này nọ. Em nói xem xây một con hẻm nhỏ như vậy để làm gì “

Đường Dịch không nghĩ đến chuyện đã qua bốn năm năm rồi nhưng trong đầu Cố Ngôn Đình vẫn còn nghĩ đến chuyện đánh dã chiến liền tức giận xoay đầu lại:” Đoán chừng để nuôi nòng nọc đấy “

” A “

” Có thể là nòng nọc con đi tìm mẹ đấy, sách. Bao nhiêu bút chì nhỏ bị móc rỗng ruột có khi cũng ở đó nữa đó “

” … ” Cố Ngôn Đình sau một lúc mới hiểu được, lập tức cười không ngừng. Đường Dịch chế nhạo, còn nói cái bút chì nhỏ với nòng nọc nhỏ…

Hai người không nói tiếp, thời gian dần qua trong lòng đều cảm thấy vô cùng vui vẻ. Khi đó không nghĩ ngợi nhiều, tầm nhìn cũng hạn hẹp. Nhặt được mười đồng cũng có thể vui vẻ ba bốn ngày. Sau này càng ngày càng nhiều ganh đua, tiêu chuẩn cũng càng cao, ngược lại không còn uống mấy loại bia trước kia hay uống nữa hay ở giữa đường hát hò.

Cố Ngôn Đình sau một lúc mới dời mắt nhìn xuống dưới lầu, xoa xoa tay lôi kéo Đường Dịch nói:” Đi, về phòng thôi. Bếp còn đang mở, tôi đi nấu mì cho em “

Đường Dịch theo hắn vào trong nhà, lúc ngồi xuống phát hiện cún con cũng đã thức. Bộ dáng vội vàng lảo đảo chạy vào nhà vệ sinh trái lại có chút giống Cố Ngôn Đình.

Cố Ngôn Đình đặt xuống hai bát mì, lại bỏ thêm cà chua cùng trứng, nhìn qua có chút chuyên nghiệp. Lúc bắt gặp đường nhìn của Đường Dịch, hắn liền nhịn không được đắc ý uốn éo để Đường Dịch im lặng mở mang tầm mắt.

Chẳng qua phần đắc ý này không duy trì được lâu, lúc hai người đang ăn cơm điện thoại rất không thích hợp vang lên.

Người gọi đến là Lâm Duệ.

Cố Ngôn Đình để điện thoại trên bàn, hắn vừa liếc mắt đến thiếu chút đem chén đũa quăng đi, không chút nghĩ ngợi tắt điện thoại.

Loại phản ứng này cũng chưa trải qua suy nghĩ cẩn thận là vì cái gì hay có chuyện gì. Chỉ đơn thuần vì Đường Dịch đối với hai chữ ” Lâm Duệ ” này cực kỳ khó chịu khiến Cố Ngôn Đình tạo thành phản xạ có điều kiện. Cảm giác mình nếu lại phạm sai làm sẽ lại rơi xuống địa ngục, cho nên cũng mặc kệ có phải mình phản ứng hơi quá không, vừa liếc mắt thấy tên Lâm Duệ cả người liền lập tức run rẩy.

Cách vài giây điện thoại lại vang lên lại bị cắt đứt.

Đường Dịch phát giác có chút không đúng ngẩng đầu nhìn tới, điện thoại lần thứ ba gọi đến. Cố Ngôn Đình vẻ mặt trắng bệch, nghiêm mặt nhìn thoáng qua, nhịn không được nhẹ nhàng thở ra. Lần này là Tao Bàn.

Tao Bàn nói với hắn chuyện khỉ ốm kết hôn, vốn chuyện này Cố Ngôn Đình đã biết, cũng đã sớm chuẩn bị bao lì xì cho khỉ ốm. Chẳng qua không có ý định tham dự hôn lễ của y nên hắn cũng sớm đem chuyện này quên sạch sẽ. Tao Bàn hôm qua có trời mới biết hắn trở về, vừa vặn ngày mai khỉ ốm kết hôn. Cho nên muốn gọi Cố Ngôn Đình đến.

Bọn họ lúc học đại học ở cùng ký túc xá. Lúc đó Cố Ngôn Đình bởi vì đủ loại đồn đại mà bị người khác chế nhạo cùng chê cười, trong ký túc xá cũng không ít người là thẳng nam. Bọn họ cũng không hiểu được thế giới của hắn, thậm chí mang theo chút bài xích. Duy chỉ có đám Tao Bàn coi Cố Ngôn Đình như lão đại mà chơi với nhau đến lúc tốt nghiệp. Trong đám người đó Tao Bàn coi như thường xuyên liên lạc, khỉ ốm thì không thường lắm. Nhưng cũng là người có việc gọi là đến, có tiền cũng sẽ cho mượn.

Tao Bàn cười nói:” Tiểu tử này khả năng là bị chứng sợ hôn nhân. Ngày mai kết hôn, kết quả hôm qua nói với tôi không muốn kết thúc cuộc sống như vậy, hỏi hắn bị làm sao hắn lại không nói được. Sau khi nghĩ ngợi một chút liền gọi người trong ký túc xá tụ họp. Trước bày một bàn cùng nhau ăn uống, cũng động viên hắn một chút. Anh không có ý định trở về thì bây giờ nói sao cũng nên đến gặp một lần a “

Cố Ngôn Đình do dự một chút, hỏi y:” Khi nào gặp “

” Giữa trưa. Đầu trưa hắn có việc, tôi trước đến Tiểu Ngư Hương chờ. Đợi hắn tan họp thì cùng nhau uống vài ly “

” Được, đi trước đi. Đến rồi thì nói số phòng cho tôi, tôi chắc sẽ đến trễ ” Tiểu Ngư Hương là tiệm ăn lúc trước bọn họ thường hay đi, Cố Ngôn Đình nghe Tao Bàn nói xong cũng có chút nhớ đến tình bạn cũ. Hôm nay tuyết rơi như vậy hắn cũng không đi được, buổi tối còn có thể mua ít đồ bên ngoài về nấu cơm.

Đường Dịch cũng nghe được đại khái, Cố Ngôn Đình muốn đi cùng cậu. Nhưng mà cậu còn muốn gặp Thẩm Phàm nên cự tuyệt. Lúc Cố Ngôn Đình tiễn cậu ra đến cửa còn lưu luyến hôn một cái mới buông ra.

Tiểu Ngư Hương ngay đối diện tỉnh lớn. Tên gọi rất uyển chuyển hàm súc, trên thực tế là quán món cay tứ xuyên. Có phải là tự tay trồng không thì không biết nhưng mà rất cay, Cố Ngôn Đình theo lời Tao Bàn lúc trên đường đến thì không ngừng hắt xì.

Trong phòng đặt sáu cái ghế, Cố Ngôn Đình lúc đến đã có ba người khác đang gọi món. Thấy hắn đến liền vô cùng náo nhiệt kêu vài tiếng lão đại. Tao Bàn cười hắc hắc vài tiếng, vội vàng quay đầu dặn dò:” Thêm gà, thêm gà! “

Cố Ngôn Đình nghe xong liền vui vẻ, dùng sức vỗ hắn một cái, thuận tiện ngồi xuống:” Thêm gà gì Tôi còn chưa tìm cậu tính sổ đấy “

” Chết tiệt! Hỏng rồi! ” Tao Bàn từ phía trên cao nhìn xuống hắn, sách một tiếng:” Tính sổ gì “

” Cậu hôm qua có ý gì Hả Cùng Đường Dịch nói mấy lời kia. Rõ là muốn tôi chết mà! “

Cố Ngôn Đình hướng y bên này đụng đụng, giảm thấp thanh âm xuống nói:” Cậu ấy không chào đón Lâm Duệ. Hiện tại ngay cả tên cũng không muốn nhắc tới. Nhắc tới nửa đời sau tôi chắc phải làm hòa thượng luôn rồi! “

Hắn ngày hôm qua tính điện cho Tao Bàn tính sổ. Kết quả bởi vì Tao Bàn trong lúc vô tình nói một câu:” Tôi mới từ nhà Đường ca về, Đường ca hẹn Thẩm Phàm đến khách sạn rồi ” đả kích liền nhảy dựng tức tốc bay về thành T. Đương nhiên cũng không biết là Tao Bàn vô tình hay cố tình báo cho hắn biết chuyện này, nhưng Cố Ngôn Đình niệm tình y cũng có công, áp chế một chút chỉ hung hăng vỗ y một cái cũng không động thủ nữa.

Tào Bàn liếc hắn một cái không nói gì.

Cố Ngôn Đình tối hôm qua ăn rất thõa mãn. Suy nghĩ một chút đêm nay còn có thể ăn, rất không tiền đồ hận không thể cắm rể ở thành T bồi đáp quê nhà. Nhìn đến Tao Bàn mũi không phải mũi, mắt không phải mắt* cũng không so đo nữa:” Cậu chú ý một chút cho tôi, sau này ít đề cập người đó với Đường Dịch “

(* Chỉ bộ dáng tức giận mặt mũi méo lệch)

” A ” Tao Bàn nhẹ gật đầu, qua một lát lại đột nhiên nói:” Khỉ ốm hôm nay mời sáu người “

” Uh, tôi nhìn là biết ” Cố Ngôn Đình nói:” Ký túc xá có sáu người chứ sao “

” Ký túc xá chỉ có năm ” Tao Bàn nhìn hắn nói:”  Bỏ đi La Đông, trong ký túc xá chỉ có năm người “

” … “

” Còn một người, biết ai không ” Tao Bàn mặt không chút biểu tình cầm đũa trên bàn lên, dùng sức ghim chặt đồ ăn, bịch một tiếng đem đồ ăn đang gói lại mở ra:” Là Lâm Duệ “

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK