Hắn trước gọi điện xin nghỉ, thì sau hạng mục liền xảy ra vấn đề.
Bộ phận hắn đang làm trong công ty là bộ phận thiết kế, lần này hạng mục là được một vị khách hàng cũ giới thiệu. Cố Ngôn Đình ở công ty làm đã ba năm, quản lý cố ý bồi dưỡng hắn. Liền gọi hắn mang theo cả đội đi đến nơi đó một chuyến, coi như cho hắn cơ hội rèn luyện.
Cố Ngôn Đình hùng tâm tráng khí mà đến, ai biết được chưa đến một ngày người ủy thác hạng mục đó lại đổi ý. Tỏ vẻ đối với thiết kế của bọn họ không hài lòng, yêu cầu đổi toàn đội.
Cố Ngôn Đình chỉ có thể đem chuyện trở về áp xuống, trước mang theo trợ lý cùng đối phương bàn bạc. Trong lúc nhất thời nghĩ Đường Dịch cũng sẽ không dễ dàng bị con ngựa đó lừa mất. Điện thoại không ai tiếp, hắn cau mày bắt đầu gửi tin nhắn.
Bên kia Cố Ngôn Đình công việc bộn bề, Đường Dịch bên này cũng bận không kém.
Sữa Đậu tên đầy đủ là Chu Duy Duy. Cha của nó đúng thật là Chu Hạo, người đang lái xe kia.
Chu Hạo là lãnh đạo trực tiếp của Đường Dịch, là ER (Employee relation) trong ban giám đốc. Bất quá Đường Dịch nhậm chứ là ER tại thành phố T, bình thường cùng lão bản gặp mặt một năm không đến ba lần.
Huống chi mỗi lần cậu đều là đến với tư cánh quản lý công ty tham gia hội nghị, tại hội trường chỉ có thể ngồi ở vòng thứ hai rất xa.
Ngồi vòng trong là quản lý cấp cao của công ty, thời điểm họp cũng khá nhanh, đối với Đường Dịch một cấp dưới như vậy đều là nhìn về hàng phía trên đầy tôn kính.
Cho nên Đường Dịch mơ hồ có chút hối hận khi lại thốt ra câu:” Chu tổng “
Dù sao Chu Hạo trong nhà ăn vẻ mặt có chút nghi hoặc, nhưng cũng biết Chu Hạo không có nhận ra mình. Hoặc nói hắn căn bản không biết cậu. Mà cậu lại xưng hô như vậy, không chỉ là tự mình báo danh tính còn khiến người khác không vui vẻ gì.
Sữa Đậu là con của đại lão gia, a không, là Chu Duy Duy tiểu thiếu gia đang khóc lóc vừa đấm vừa xoa đòi cậu đi cùng.
Đường Dịch ngồi phía sau im lặng thở dài, bất quá trên mặt cũng không hề để lộ sợ hãi.
Chu Hạo đến đón con trai về nhà, cậu thế nhưng lại phải đi cùng ngồi với con hắn phía sau. Chu Duy Duy ngồi trong lòng cậu, bàn tay nhỏ bé giữ chặt Đường Dịch sợ hãi. Nhưng lại có chút tò mò nhìn nhìn Chu Hạo.
Chu Hạo tuy rằng vẻ mặt khó chịu chống đỡ, bất quá vẫn là khách khí cùng Chu Duy Duy trò chuyện một chút.
” Con gọi là Duy Duy đúng không ” Chu Hạo từ kính chiếu hậu quét mắt nhìn tới, ánh mắt nhìn đến ngón út của Đường Dịch bị giữ chặt dừng nửa giây liền rời đi.
Chu Duy Duy trịnh trọng gật đầu:” Vâng ạ, ba ba “
Đường Dịch:” … ” Tiểu hài tử gọi ba ba quá tự nhiên, như gọi thúc thúc giống nhau, mở miệng thì gọi. Đường Dịch lông mày nhướng lên, cảm thấy Chu Duy Duy hành vi phối hợp mười phần, thậm chí có chút nịnh nọt này thật kì lạ
Chu Hạo vẫn còn chưa phát giác ra, từ trong mũi hừ một tiếng.
Lại qua thêm vài phút đồng hồ, Chu Hạo mới nói:” Tôi lúc trước không biết mẹ con đem con sinh ra, cô ta cũng không nói cho tôi biết, cho nên mới chậm như thế đi gặp con “
Đường Dịch trong đôi mắt phượng kín đáo rùng mình, bất động thanh sắt nhìn về phía Chu Duy Duy.
Ba năm … Cái này mà gọi chỉ chậm một chút
Xem ra lão bản này thật không phúc hậu, hơn nữa hắn xin lỗi thế này, cẩn thận nghĩ lại thế nhưng là đang đổ trách nhiệm lên người nữ nhân kia.
Chu Duy Duy nắm tay Đường Dịch thật chặt, gương mặt nhỏ nhắn kéo căng đầy nghiêm trang nói
” Không sao, ba ba “
Đường Dịch:” … “
Chu Hạo hài lòng gật đầu, đột nhiên hỏi:” Con còn gọi là Sữa Đậu phải không “
Chu Duy Duy sửng sốt một chút, nhìn nhìn Đường Dịch:” Ân …. “
Câu này chữ ” ba ba ” còn chưa nói ra, Chu Hạo liền trực tiếp từ kính chiếu hậu tựa tiếu phi tiếu nhìn về phía Đường Dịch.
” Đậu đen hay đậu nành “
Chu Duy Duy có chút mơ hồ, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo vẻ mờ mịt nhìn về phía Đường Dịch, hiển nhiên là không thể giải thích vấn đề này của ba ba rồi.
Kỳ thật Đường Dịch nhìn rất ôn nhu lương thiện, nhưng mà vẫn rất độc địa. Ví như cậu gọi Chu Duy Duy là Sữa Đậu, ngoại trừ bởi vì mấy cái quảng cáo tẩy não bên ngoài, cũng bởi vì mẹ của Chu Duy Duy xấu xa không đáng tin cậy.
Triệt để xấu xa.
Nhìn về phía Chu Hạo, Đường Dịch có chút kinh ngạc, trong nội tâm không quên mình còn đối với ba mẹ của Sữa Đậu lấy cái tên:” Cà phê sữa bò “
Chu Hạo từ kính chiếu hậu nhìn chằm chằm Đường Dịch không tha, ánh mắt kia có chút nóng rực từ kính chiếu hậu bắn vào cậu, quả thực rất có lực sát thương.
Vừa mở miệng liền nói ngay trọng tâm vấn đề, Đường Dịch ngay cả cơ hội che giấu cũng không hề có.
Cậu nắm tay che miệng khẽ ho, đem khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Duy Duy đẩy ra, một bên ngắn gọn trả lời:” Đậu đen “
Chu Hạo nhướng lông mày.
Ngược lại Chu Duy Duy ngẩn người, lại nghiêng đầu:” Con không có đen a. … “
Đường Dịch:” …. “
Chu Duy Duy:” Tôi có chút đen …. “
Chu Hạo một đường lái đến vùng ngoại thành, Đường Dịch đem bé con ôm xuống, dẫn bé đi vào xoay người tính rời đi. Lúc đầu Sữa Đậu giữ chặt cậu không buông, cậu bất đắc dĩ cùng bé con dỗ dành đi đến tận đây.
Hiện tại mắt thấy hai người đem vấn đề Ultraman cùng tiểu quái thú hàn huyên vui vẻ suốt một đường, Đường Dịch liền nghĩ huyết thống rốt cuộc cũng phát huy công dụng.
Chu Duy Duy xuống xe khoác trên mình áo khoác lông nhỏ, Đường Dịch buông tay bé ra, ý bảo Chu Hạo đến dẫn bé đi.
” Chu tổng, tôi xin cáo từ trước ” Đường Dịch thấy Chu Hạo không phản ứng, liền mở miệng nhắc nhở.
Chu Hạo ở phía trước thân hình có chút đình chỉ, kinh ngạc quay đầu nhìn cậu:” Cậu muốn đi “
Đường Dịch trừng mắt nhìn, có chút không hiểu.
Chu Hạo lập tức nhìn Chu Duy Duy, Đường Dịch lông mày dựng ngược, chợt nghe Chu Duy Duy ” oa ” một tiếng khóc nức nở:” Thúc thúc gạt con! Thúc thúc nói đi cùng con …. “
Tiểu hài tử bắt đầu làm mình làm mẩy, khóc đến lợi hại:” Thúc thúc, con sợ …. thúc bồi con được không, một lần thôi được không … “
Chu Hạo cũng cau mày nói:” Hài tử cùng tôi không quá quen thuộc, phiền Đường tiên sinh rồi “
…..
Đường Dịch không có ngốc, vừa nhìn liền biết hai người này đã hợp tác cùng một mặt trận. Hài tử ôm cậu không buông, Đường Dịch giữ lấy cổ bé, trong lúc đó nhất thời có chút dở khóc dở cười.
Đường Dịch từ nhỏ ăn cơm của mọi nhà, làm khách riết thành quen. Chu Hạo hiển nhiên kinh nghiệm đối với trẻ nhỏ không có, vì vậy dặn dò Đường Dịch một chút về phòng khách, nghĩ đến sau này sẽ dùng đến, sau đó liền chui vào thư phòng.
Đường Dịch ngày hôm sau một mực muốn cáo từ, nhưng cũng không thấy được thân ảnh Chu Hạo.
Trong nhà có một bảo mẫu đến, Đường Dịch đem Chu Duy Duy bình thường vẫn luôn yêu thương giao cho bảo mẫu. Trên đường quay về bệnh viện mới phát hiện điện thoại đã sớm không thấy.
Chờ cậu về đến bệnh viện, bị tiểu hộ lí bắt lại nói một tràng, sau đó cậu mới tìm điện thoại chậm rãi khởi động máy. Nhìn thấy Cố Ngôn Đình gửi cho mình mấy tin nhắn.
” Không có việc gì đừng chạy lung tung, bên ngoài không an toàn. Ăn cơm ngon miệng “
Đường Dịch:” …. “
Tin nhắn này khiến cậu không biết phải trả lời làm sao, suy tư cả buổi.
Đường Dịch ngón tay trên màn hình gõ gõ, vừa gõ được hai chữ lại đem tất cả xóa bỏ.
Nắng gắt cuối thu hai ngày này lại càng thêm lợi hại, Đường Dịch ngày hôm qua vừa đổi phòng. Còn ỷ vào hộ lí chăm sóc tốt, cố ý chọn một phòng đầy ánh mặt trời.
Lúc này giữa trưa, ánh mặt trời không chút kiêng dè chiếu xuống cả người cậu. Cậu đem mắt kinh tháo xuống, lộ ra đôi mắt phượng như vẽ uy phong lẫm lẫm, lông mi thật dài cũng theo đó chút tỏa sáng.
Chẳng qua cậu vừa dời mắt, trong mắt lại mang theo khó chịu cùng bực bội.
Ngược lại với không khí đầu thu, hiện tại ánh mặt trời rực rỡ thật sự là nóng chết người.
Đường Dịch cầm di động để qua một bên, thời gian chầm chậm trôi qua, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Cậu nói chia tay với Cố Ngôn Đình là hoàn toàn nghiêm túc, nhưng mà người này lại không có nghĩ như cậu.
Đường Dịch thậm chí có thể tưởng tượng, khi mình rời đi, Cố Ngôn Đình phía sau có bao nhiêu ngạc nhiên mà gọi điện thoại cho huynh đệ kêu giúp đỡ.
—– hắc, Đường Dịch nói với tôi chia tay đấy! Kỳ lạ lắm đúng không Chậc chậc, thật sự kỳ quái …
Đây cũng là một trong những nguyên nhân hai người mâu thuẫn, một người luôn nghiêm túc mọi việc, một người lại cố tình gây sự.
Trên thực tế, Đường Dịch cũng không rõ lắm. Cậu và Cố Ngôn Đình mâu thuẫn đã không thể hòa giải, rốt cuộc là do tính cách không hợp nhau hay vì Lâm Duệ xen ngang.
Đường Dịch cùng Cố Ngôn Đình qua lại khi vừa tốt nghiệp.
Cố Ngôn Đình bị Lâm Duệ đem bức tường kinh tế chặn ở giữa đến tẩu hỏa nhập ma, chết sống muốn xây dựng sự nghiệp. Nhất định cho rằng mình sẽ bỗng chốc có sự nghiệp, thiên hạ ái mộ.
Về sau ba của Cố Ngôn Đình cùng mẹ hắn cho hắn mười vạn. Đường Dịch cùng hắn về nhà lấy tiền, nhìn một đôi phu phụ kia không biết tại sao nội tâm chua xót, nửa đường đem khoản tiền kia trả lại cho họ.
Đó là lần đầu tiên Đường Dịch nhúng tay vào chuyện của Cố Ngôn Đình. Tiền được trả về ba của Cố Ngôn Đình, ba của hắn rõ ràng nhẹ nhàng thở phào, nhưng lại lo lắng con mình oán hận, sợ con mình không thể làm ăn.
Vì vậy Đường Dịch lại tìm bạn tốt của mình, đem thiết kế của công ty Cố Ngôn Đình đưa đến. Lại để bạn tốt của mình vẽ một cái bánh lớn cho hắn. Chủ yếu cũng muốn giúp Cố Ngôn Đình phần nào nhẹ nhõm tự tại, tiền đồ rộng mở một chút.
Đó là lần thứ hai cậu nhúng tay vào việc của Cố Ngôn Đình.
Cố Ngôn Đình đối việc này không nửa câu oán giận, hắn vốn dĩ phóng đãng không bị trói buộc như một con ngựa hoang. Lại chẳng biết tại sao đối Đường Dịch nhiều lần thỏa hiệp, thập phần không cam lòng nhưng cũng đặc biệt thuận theo Đường Dịch an bài.
Đường Dịch từng có lúc đối việc này có chút thỏa mãn, thậm chí là kiêu ngạo.
Cho đến khi cậu vô tình nhìn thấy bưu kiện của Cố Ngôn Đình.
Trong đó có một bưu kiện gửi cho Lâm Duệ.
Nội dung rất phiến tình, nội dung đại khái là:” Em thế nào không bắt điện thoại Có phải không cần tôi nữa không Có việc cứ nói thẳng, tôi hiện tại có việc làm, có thể mua không ít đồ, em muốn thứ gì có thể nói. Tôi sẽ mua cho em “
Anh rốt cuộc là bạn trai của ai a Tôi như thế nào lại trở thành mẹ của anh quản nhiều chuyện như thế, nhưng cái nào cũng đều có phần y. Phiền chết rồi. Lão tử không thích y, thật muốn sớm tách ra cho xong.
Cuối cùng hai câu nói như một bàn tay nóng rát tán vào mặt Đường Dịch. Từ đó, những dòng tin nhắn đó cứ lật qua lật lại in dấu trong lòng cậu, không thể yên lòng.
Việc kia là từ khi nào
Đúng rồi, là trước lúc hai người chụp ảnh kết hôn một ngày.
Hôm nay nghĩ lại cảm thấy có chút châm chọc, Đường Dịch tâm cơ thâm trầm, có thù tất báo.
Đường Dịch tha thứ cho hắn, hắn thế nhưng lại đem đao hướng cậu đâm một phát, một đao này đâm rất chuẩn.
Cậu từ nhỏ đều trải trải qua cuộc sống rất tốt đẹp, tâm tính bởi thế mà cũng có chút cố chấp. Cũng được cuộc đời này chiếu cố, hàng xóm trước đây vô cùng thuần phác lương thiện, những người thầy cũng hay âm thầm giúp đỡ cậu, bạn bè luôn bên cạnh ủng hộ cỗ vũ. Thế nên cậu cho đến lúc trưởng thành vẫn giữ vững được một lòng chân thành đầy thiện ý.
Cho nên khi Đường Dịch cảm thấy trái tim bị một câu của hắn đánh cho hồn bay phách tán, còn thống khổ hơn là sát thương trên sa trường.
Cậu thở dài bắt đầu tự khích lệ mình:” Quên đi, Đường Dịch. tội gì đem tâm dán trên cổ người ta, khiến người ta ngại bẩn a! “
Từ trước đến nay việc tiến lui cậu đều có chừng mực, nhưng việc chia tay này lại nhiều lần do dự.
Khi nghe Cố Ngôn Đình bên kia đại dương gọi điện thoại cho người đó, cậu lại hận không thể lập tức chia tay. Nhất phách lưỡng tán ( nghĩa đen là một đập vỡ đôi, câu thành ngữ với nghĩa rằng để đạt được mục đích, hai bên cùng thiệt hại cũng không sao)
Nhưng mà khi thấy Cố Ngôn Đình đối với mình không chút phòng bị hắc hắc cười ngây ngô. Ánh mắt thâm sâu đều là hình bóng của mình, cậu lại cảm thấy chia tay quả thực là vớ vẩn tự giày vò – so với phân phân hợp hợp như tiểu tam tiểu tứ, Cố Ngôn Đình tính ra cũng không hề tệ.
Đường Dịch không muốn chính mình được một tấc lại đòi tiến một bước. Đôi khi ngẫm lại, thời gian có lẽ có thể xóa đi hết thảy, nếu không thể xóa đi, nếu như Lâm Duệ rời đi rồi. Cố Ngôn Đình có lẽ cũng không thể thích cậu.
Trước đây cậu cũng từng điều tra Lâm Duệ, biết y cùng lúc kết giao với mấy nam nhân, biết y trong trường biểu hiện thế nào, biết y thời điểm nào lạm dụng làm giàu, tất thảy điều biết. Sau lại thăm dò Cố Ngôn Đình.
Nhưng mà người này biểu hiện ra ngoài lại ngoài ý muốn đồng tình với y.
” Gia đình của cậu ấy có chút phức tạp … ” Cố Ngôn Đình lúc ấy trong mắt đầy đau lòng cùng áy náy:” Ở trong gia đình đó, thật sự làm người khác đau lòng. Cậu ấy thật không dễ dàng mà sống “
Đường Dịch có chút châm chọc nói:” Sống trong chuồng heo còn khóc mình một thân hôi thối sao “
Cố Ngôn Đình nhíu mày không vui.
Sau đó khi Lâm Duệ trở về, hắn đã dùng hành động của mình thực tế chứng minh. Hắn chưa từng chê Lâm Duệ xấu xa, còn vui vẻ chịu đựng.
Đường Dịch xin phép nghỉ vài ngày. Cậu không biết như thế nào để đối mặt Cố Ngôn Đình, vì vậy liền không có trở về.
Cố Ngôn Đình thế nhưng cũng đồng dạng trầm mặc.
Bất quá công chuyện công ty không hề ít. Chủ nhật vừa đến, trợ lý tiểu Dương liền gọi cho cậu.
” Đường quản lý, thực tập lần thứ mười một sắp diễn ra. Thông báo muốn toàn thể quản lý tham gia. Toàn bộ quá trình tôi đều gửi đến cho anh rồi, anh nhìn rồi chọn ngày trở về phù hợp được không “
ER phúc lợi rất đa dạng, hàng năm sẽ tổ chức du lịch hai lần, đều lấy danh nghĩa là thực tập. Ví như lần này ” thực tập ” lần thứ mười một. Chính là an bài 9.28 đến 9.30 nghỉ lại. Nhưng họp thì chỉ có nửa buổi ngày 29.
Bọn hắn đăng ký tại hải khẩu, tuy rằng đem cả bộ phận đi Thượng Hải. Nhưng bình thường đều vẫn là an bài hải khẩu. Khách sạn cùng vé máy bay đều thanh lý, không có chuyện gì tất cả đều đi. * ( đoạn này đọc QT ta cũng chẳng hiểu ra làm sao, có gì xin mọi người chỉ bảo để sữa chữa TTvTT ! Cảm tạ)
Đường Dịch lúc trước chỉ cần không phải hội nghị chính thức đều lấy cớ thoái thác. Bởi vì cậu trong ER ở công ty xem như là người nhanh nhất leo đến vị trí này. Mà trong ER hai năm phát hiện ra, chỉ cần cậu nhàn nhã thò đầu ra trong mấy dịp này sẽ đều bị lôi lên đứng mũi chịu xào.
Việc này thật sự có đôi khi rất mệt mỏi, chỉ cần một ánh mắt cũng bị đối phương suy đoán mà dán trước ngực ngươi chữ ” địch ” hay ” ta “
Nếu như bảo trì trung lập, thì lại càng bị hai bên định tội. Đường Dịch thế nhưng lần này lại bị cưỡng chế tham gia. Nhíu mày đối với Tiểu Dương nói:” Tôi xem lại một chút “
Tiểu Dương lên đem danh sách tham dự hội nghị gửi tới cho cậu.
Cuối cùng hắn đột nhiên im lặng nhìn xung quanh, sau đó thần thần bí bí nói với Đường Dịch:” Đường quản lý, Lâm phó quản lý kia đến làm rồi “
Đường Dịch nói:” Hả “
Tiểu Dương ngừng lại một chút giải thích:” Hắn muốn tôi làm trợ lý, nói dù sao anh cũng không có ở đây. Công ty vẫn chưa sắp xếp cho hắn quản lý, nên không bằng trước dùng đến tôi “
Đường Dịch cười khẽ một tiếng:” Sau đó thì sao “
” Tôi liền phải đi thôi! ” Tiểu Dương nói : » Nhưng mà lúc tôi kiểm tra văn bản tài liệu gửi đi thì phát hiện người trong email chính là người lần trước anh cho phép tôi chụp ảnh gửi qua hòm thư tư nhân. «
Tiểu Dương lúc mới đi làm liền có thể làm quản lý của ER cảm thấy rất có mặt mũi. Người trẻ tuổi cùng bằng hữu tụ tập đều hít hà khen ngợi y, có lần Đường Dịch đi làm, liền đụng phải hai nữ hài tử muốn vào tìm Tiểu Dương.
Công ty quy định, trong lúc làm việc ngoại trừ tổng giám đốc ra những người khác không được phép tiếp khách tư nhân tới gặp. Hai nữ hài tử kia bị chặn lại, trên mặt lúng túng lập tức biến thành màu gan heo. Đường Dịch cười giúp bọn họ, cho bọn họ đi chụp ảnh logo của ER, lại thuận tiện khen Tiểu Dương vài câu, động viên tiểu cô nương.
Hòm thư tư nhân chính là thời điểm đó lưu lại.
Tiểu Dương có chút tâm thần bất định nói:” Đường quản lý, tôi cũng không biết như vậy có ổn không … Nếu như sai, anh cứ việc mắng “
Đường Dịch nhẹ thở dài:” Ân, sau này đừng như vậy. Cậu làm tốt việc là được, chuyện như vậy sau này đừng quản nhiều “. Cậu trầm mặc một lát mới nói:” Đối với cậu không tốt “
Công ty có cách làm riêng, Lâm Duệ từ tổng bộ nhảy dù trực tiếp rơi xuống ngành của cậu, hiển nhiên đối với mình có ý đồ.
Đường Dịch lúc trước không có tham gia vào những việc này, lúc này bị người chặn lại. Cũng không biết trở thành cái đinh trong mắt của ai. Tiên hạ thủ vi cường, cậu có thể không động nhưng cũng không thể bị động.
Tiểu Dương lần này giúp cậu đại ân, thực sự là phạm vào cấm kỵ.
Tiểu Dương liên tục đáp ứng:” Ân, cảm ơn Đường quản lý “
Vé máy bay vẫn định là sáng 28, Đường Dịch đơn giản thu dọn vài bộ y phục liền bước lên máy bay đi công tác.
Công ty bọn hắn an bài tiêu chuẩn hai người một phòng. Lúc trước Đường Dịch cùng Ninh Trạch Vũ một gian, hai người đều ở phòng quản lý thị trường, cùng một bộ phận, chức vị tương đối, an bài như vậy cũng tương đối phù hợp.
Song lần này khi cậu đến khách sạn, mới phát hiện ra an bài cùng phòng với cậu vẫn để trống.
Đường Dịch híp híp mắt., nhìn đến nữ nhân viên tại quầy tiếp tân:” Giúp tôi tra xem ai ở phòng 2408”
” Vâng, xin đợi một lát …. ” Bên kia không dứt gõ bàn phím, nói ra cái tên Đường Dịch không muốn nghe đến.
” Là phó quản lý Lâm Duệ thành T “