Bảo Bảo lấy hai ngón trỏ chỉ vào nhau, bây giờ bé đang suy nghĩ không biết phải làm thế nào để Lưu Xuân hết giận đây. Bảo Bảo cốc cái đầu bé một cái, bé thật là ngốc mà biết rằng ăn kẹo anh hai sẽ giận nhưng vẫn cứ làm thế. Lần này tiêu bé thật rồi, phải nhanh xin lỗi mới được chứ Bảo Bảo không muốn anh hai giận đâu! Bảo Bảo đưa bàn tay nhỏ của mình nắm lấy áo của Lưu Xuân, mở miệng gọi:
"Anh hai."
Lưu Xuân không hề quay lại hay trả lời lại, mắt Bảo Bảo bắt đầu nhòe nước chỉ cần một động đậy nhỏ những hạt thủy tinh trong suốt sẽ rơi bất cứ lúc nào. Tạ Hải nhìn mặt bé cảm nhận được bé sắp khóc liền gọi Lưu Xuân, tại tư thế ngồi của bé khiến hắn không thể quay cậu lại được. Rất may mắn Lưu Xuân đã phát hiện điều gì đó bất thường nên liền ra sức dỗ dành Bảo Bảo, bé sau khi được Lưu Xuân hết lời ngon ngọt tâm trạng liền vui lên hẳn. Lưu Xuân lấy hai tay chùi đi mắt còn ướt đẫm của Bảo Bảo:
"Bảo Bảo ngoan, đừng khóc nữa. Cho anh hai xin lỗi."
Bảo Bảo lắc đầu tay ôm chầm lấy Lưu Xuân:
"Bảo Bảo không khóc nữa nhưng xin anh hai đừng giận Bảo Bảo."
Lưu Xuân cảm động suýt khóc, cậu cũng cảm thây có lỗi vì phải cư xử như thế vơi đứa em trai bé nhỏ này. Nhìn vào ánh mắt đang cầu xin sự tha thứ của Bảo Bảo cậu không thể nào giận được nữa, Lưu Xuân vuốt ve mặt của bé cả đời này chỉ có bé là đem lại động lực sống cho cậu làm sao có thể giận cho được. Tạ Hải vẫn im lặng lái xe, đôi khi hắn cũng cảm thấy ghen tị với Bảo Bảo vì vó một người anh trai tốt như Lưu Xuân. Hắn sinh ra chỉ có một mình dưới sự dạy dỗ và bảo vệ của ba và mẹ hắn, hầu như Tạ Hải không có lấy một người bạn. Suốt ngày chỉ biết học nên tính tình hắn trở nên lạnh lùng cũng vì thế.
Trước đây cuộc sống đối với hắn là vô vị, không có mục tiêu gì cả. Ba mẹ hắn cứ thúc ép là phải học cả ngày lẫn đêm, họ luôn miệng nói với hắn học sau này Tạ Hải sẽ quản lý công ty của ba hắn, khiến hắn nhiều lần muốn tự tử đi cho rồi. Sau này lên cấp ba hắn quen được Trì Tuyên, giúp hắn hiểu hơn về cuộc sống bên ngoài. Rồi khi hắn lên đại học lại phát hiện rằng hắn thích con trai, Tạ Hải không tài nào giải thích được tại sao tính hướng của hắn lại như thế. Mẹ hắn sau khi biết chuyện liền mời những cô gái thuộc của các tập đoàn lớn, nhưng rất tiếc khẩu vị của Tạ Hải không phải phụ nữ. Mấy cố gái chân dài đó không hề cho hắn chút hứng thú nào, ngược lại hắn còn cảm thấy mắc ói trước họ.
Tạ Hải ho khan một tiếng:
"Khụ!"
Lưu Xuân ngước lên bắt trúng gương mặt Tạ Hải đang chăm chú lái xe, dường như Lưu Xuân khá không thích Tạ Hải lúc này cảm giác cứ như ở Bắc cực vậy. Luồng khí tỏa xung quanh hắn khiến Lưu Xuân có chú rùng mình, cậu ngồi lại vị trí cũ thắt dây an toàn không khí trong xe bắt đầu yên lặng hẳn. Tạ Hải đi một hồi mới bất giác nhận ra không hề biết nhà Lưu Xuân, bây giờ hỏi thì hơi mất mặt. Nhưng nếu cứ đi như thế này thì sẽ muộn mất, vả lại Bảo Bảo và Lưu Xuân kể cả hắn chưa lót vào bao tử thứ gì. Lưu Xuân hơi hoài nghi nhà của cậu đâu phải hướng này, chẳng biết trong đầu cậu đang nghĩ gì mà lại che miệng cười, Tạ Hải phát hiện cậu đang cười hắn liền đỏ mặt. Lưu Xuân giật giật tay áo của hắn, tay chỉ hướng về phía bên trái:
"Tạ tổng nhà tôi ở hướng này."
Tạ Hải giả vờ lạnh lùng gật đầu nhưng trong lòng lại gào thét, đường đường là một tổng giám đốc của công ty lớn mà bị người ta cười khiến hắn vô cùng mất mặt. Hắn bẻ lái về phía bên trái chẳng mấy chốc cũng đã đến nơi, Tạ Hải dừng xe bế Bảo Bảo đáp đất an toàn, sau đó hắn chạy về phía bên kia mở cửa cho Lưu Xuân. Những người hàng xóm chứng kiến cũng phải bật cười với cái tình tiết cẩu huyết này. Một người chồng đang dìu dắt vợ con của mình xuống xe nếu người bình thường nhìn vào không khác gì gia đinh đang rất hạnh phúc. Lưu Xuân nhìn đồng hồ trên tay đã khá muộn rồi, việc cần làm bây giờ là phải nhanh chóng vào nhà để chuẩn bị thức ăn tối mới được, hôm nay có khách quý đến nhà chơi bắt buộc cậu nấu ngon hơn bình thường mới được! Tạ Hải tính sẽ lên xe về nhà nhưng lại có một lực kéo tay hắn lại:
"Tổng giám đốc ở lại ăn cơm với chúng tôi được không?"