“Em tỉnh rồi à?”
Lưu Xuân gật đầu:
“Ừm.”
Đột nhiên có người tự tiện mở cửa xông vào, thấy thế Lưu Xuân có chút hoảng liền một cước đạp cái người đang ôm chặt mình. Tạ Hải bị rơi xuống giường cau mày vì đau, quay đầu thấy người đứng phía cửa là Tiểu Trương liền hận không thể cho cậu một trận. Thấy anh mắt của Tạ Hải như sắp ăn thịt mình liền bất giác mà chạy nhanh ra khỏi bệnh viện không hề có ý định quay lại. Xem như cậu quả thật không đến đúng lúc đi…
Trì thị.
Trì Tuyên trên bàn làm việc đang xem danh sách của đối tác làm ăn lần này, giống như những lần trước đối tác lần này cũng không có gì đặc biệt, thực lực không khác gì những lần trước là bao. Nhưng mà có điều đối tác lần này lại có chỗ đứng ở Nhật Bản, chỉ cần là công ty này sản xuất thì người dân bên Nhật họ rất ưa chuộng các dòng sản phẩm này. Đây cũng là cơ hội tốt để công ty hắn phát triển bên thị trường Nhật Bản. Trì Tuyên buông bản kế hoạch xuống, ngửa đầu ra sau ghế sau đó ổn định mà nghỉ ngơi.
Trì Tuyên hẳn là đang nghĩ đến người kìa, tuy vừa chỉ xa cách nhau nửa ngày nhưng hắn đã nhớ đến phát điên rồi, muốn nhìn nụ cười trên gương mặt Tiểu Trương. Muốn được tự tay làm bữa trưa cho cậu, muốn được gặp cậu ngay lúc này. Đang ngồi nghĩ ngợi một chút đột nhiên có tiếng gõ cửa. Tạ Hải giọng có chút khàn khàn nói:
“Vào đi.”
Người vào không phải gương mặt hắn muốn gặp lúc này mà là gương mặt hắn chán ghét nhất, hắn không hề nhìn người kia trực tiếp hỏi:
“Cô tới đây làm gì?”
Tiêu Tuyết mỉm cười để thức ăn lên bàn:
“Đương nhiên là mang bữa trưa cho anh, anh nhớ phải ăn đó.”
Trì Tuyên không chút do dự từ chối:
“Tôi không ăn cô đem về đi.”
Tiêu Tuyết thoáng đã có chút tức giận không kìm nén được nói:
“Tại sao chứ? Tại sao lúc nào em có lòng tốt anh đều không nhận? Đã cực lực mang thức ăn đến anh liền từ chối. Em vẫn chưa đủ tốt?”
Trì Tuyên không nhanh không chậm nói:
“Chỉ là tôi không hề có cảm giác gì với cô, lần sau đừng đến này nói mấy lời vô ích gì nữa.”
Tiêu Tuyết tức đến sắp phun lửa liền âm ức không phản bác lại, thiệt là tức chết mà! Đang lúc này lại có tiếng gõ cửa, Trì Tuyên chậm rãi mở mắt lần này hắn đoán người bên ngoài chắc chắn là ai nên muốn tự mình đi mở cửa, quả thật không sai như dự đoán người đến lại là Tiểu Trương, Trì Tuyên một tay kéo cậu ôm vào trong lòng, Tiểu Trương vẫn chưa hiểu gì cho đến khi nhìn thấy Tiêu Tuyết. Tiêu Tuyết nhếch miệng cười trong lời nói đầy ý khinh bỉ:
“À ra đây là lý do anh không chấp nhận tôi? Lúc đầu thấy ảnh như thế liền tưởng rằng là một người hoàn hảo ai ngờ cũng chỉ là tên đồng tính bẩn thỉu không hơn không kém.”
Trì Tuyên không để ý lời cô nói nhưng Tiểu Trương lại khác, chưa bao giờ thấy một ai lại đi mắng Trì Tuyên như thế cả. Tiểu Trường dùng lực đẩy Trì Tuyên ra đến đứng đối diện với Tiêu Tuyết, trong ánh mắt có chứa kiên định, căm phẫn, Tiêu Tuyết nhìn có chút sợ sệt nhưng vẫn không thu thái độ lại:
“Tôi nói không đúng?”
Tiểu Trường nghe vậy liền quát lớn:
“Cô không có tư cách nói anh ấy như thế!”
Tiêu Tuyết đến vuốt ve gương mặt Tiểu Trường ý cười hiện lên rõ rệt, dứt khoát cho Tiểu Trương ăn một cái tát. Cảm giác máu ở khóe miệng không chủ động mà tuôn ra Tiểu Trương liền có chút đau, nhưng dù sao cậu cũng đã quen bị đánh đập nên chút ít này không đáng là gì cả. Cơ mà Trì Tuyên lại không thể bị như vậy được, tuyệt đối không thể! Tiêu Tuyết quan sát sắc mặt đối phương không có biểu hiện gì liên giơ tay tính thêm cái nữa thì bất người có một bàn tay nắm chặt lấy tay của cô ta.
Tiêu Tuyết ra sức rút tay nhưng vô dụng, quay mặt lại liền thấy Trì Tuyên đang nhìn mình với ánh mặt đỏ ngầu. Hắn ra sức siết chặt tay cô ta đến mức Tiêu Tuyết phải khóc lóc cầu xin mới buông ra. Trì Tuyên nhìn khóe môi có chút máu của Tiểu Trương liền không khỏi chua xót, nếu không nể Tiêu Tuyết là phụ nữ thì nãy giờ đã tẩn cho cô ta mấy trận rồi. Trì Tuyên chỉ cánh cửa tức giận quát lớn:
“Cút!”
Tiêu Tuyết tức giận liếc nhìn Tiểu Trương rồi lại Trì Tuyên, trong lòng thầm nghĩ: Hai người các người, không hề kết thúc dễ dàng vậy được! Liền một mạch ra khỏi cửa. Trì Tuyên nhìn bóng dáng đã khuất sau đó kéo Tiểu Trường ngồi xuống ghế, vào trong lấy hộp ý tế ra dùng một ít bông gòn chấm lên vết thương cho cậu. Động tác hắn thật sự rất nhẹ nhàng chắc không muốn Tiểu Trương bị đau nữa. Sau khi xử lý xong hắn liền ôm chặt lấy Tiểu Trương giọng có chút run rẩy:
“Xin lỗi vì đã không thể bảo vệ cho em.”
Tiểu Trương xoa đầu người này, tuy là một tổng tài cơ mà lúc này hắn lại không khác gì đứa con nít ba tuổi:
“Em không sao. Em thế nào cũng được vì quen rồi nhưng anh lại không thể.”
Trì Tuyên ôm càng ngày càng chặt, Tiểu Trương mỉm cười vuốt ve mái tóc của hắn, không biết từ khi nào Tiểu Trương đã có chút cảm giác gọi là gì nhỉ. Thích cũng không sai nhưng yêu lại chẳng đúng, chung quy lại vẫn là trong lòng Trì Tuyên đã tăng thêm một cấp bậc nữa. Lúc trước mặc cho ai bị nói xấu thì cũng không hề quan tâm nhưng lần này lại khác, khi nghe thấy hắn bị người ta xúc phạm như thế cậu thực tâm là không kìm nén tức giận được. Tiểu Trương đẩy Trì Tuyên ra sau đó tặng cho hắn một nụ hôn ở trán.
Trì Tuyên có chút bất ngờ những cũng phối hợp để hưởng thụ, một lúc lâu sau Tiểu Trương liền lên tiếng đề nghị:
“Em đói bụng rồi hay chúng ta đi ăn chút gì đi.”
Trì Tuyên gật đầu thuận tay nắm lấy áo khoác trên bàn rồi ôm Tiểu Trương ra khỏi phòng. Đáng lẽ ra Trì Tuyên sẽ tính đưa cậu đến một nhà hàng sang trọng nhưng tất nhiên cậu không đồng ý, chỉ là ăn trưa thôi không cần phải lãng phí khoa trương như thế, Trì Tuyên đành miễn cưỡng chấp nhận. Hai người họ vào một quán ăn nhỏ bên lề đường, quán ăn này tuy không lớn nhưng thiết kế lại rất đẹp. Giống hệt một nhà hàng phiên bản nhỏ, phục vụ đến hai người gọi món sau đó không ai nhìn ai. Thấy bầu không khí có hơi kì quái Trì Tuyên liền lên tiếng:
“Cái tát lúc nãy…có đau không?”
Tiểu Trương mỉm cười lắc đầu:
“Không đau.”
Trì Tuyên ngay lúc này muốn ôm con người này vào lòng mà thầm thì rằng, cảm ơn và vô cùng xin lỗi em…