Lưu Xuân nhìn bốn phía khắp nơi đều là ánh mắt nghi ngờ của mọi nhìn chằm chằm vào cậu. Lưu Xuân bậy giờ mới phát hiện ra hành động của mình hơi kì nên mới đặt cái muỗng xuống đưa hộp cơm qua cho Tiểu Trương giọng hơi xấu hổ nói:
“Thôi cậu ăn tiếp đi! Tôi phải đi đây.”
Tiểu Trương 'ừ' một tiếng rồi cắm đầu vào ăn, không quan tâm Lưu Xuân đi đâu hay ánh mắt mọi người nhìn mình từ nãy đến giờ. Lưu Xuân thấy Tiểu Trương ăn ngon miệng cũng có chút yên tâm, mấy hôm trước Tiểu Trương bị ốm nặng nên cậu rất kén ăn.
Buổi tối hôm đó…
Lưu Xuân qua nhà Tiểu Trương để gửi cho cậu một ít thức ăn vì Tiểu Trương mới 21 tuổi mà phải sống một mình mà Tiểu Trương lại không có bất cứ một người họ hàng thân thích nào nên Lưu Xuân mới quan tâm Tiêu Trương hơn một chút. Vừa mới bước vào nhà Lưu Xuân không khỏi kinh ngạc, nhà cửa thì bề bộn còn người thì không thấy đâu. Lưu Xuân thấy hơi nghi ngờ giờ này đáng lẽ Tiểu Trương phải về rồi chứ sao lại không thấy đâu?
Thế là Lưu Xuân đi kiểm tra tất cả tất cả các phòng trong nhà, từ phòng bếp đến phòng tắm đều được cậu kiểm tra tất nhưng cũng thấy Tiểu Trương đâu. Còn một phòng cuối cùng mà Lưu Xuân chưa kiểm tra đó chính là phòng ngủ, lúc này Lưu Xuân mới bước từ từ đến phòng ngủ, đến nơi Lưu Xuân gõ cửa nhưng không ai trả lời vả lại cửa cũng không khóa nữa lên Lưu Xuân cứ thế mà đẩy cửa bước vào.
Lưu Xuân tuy bước vào nhưng không thể bước thêm được nữa cậu hết sức ngạc nhiên khi thấy căn phòng của Tiểu Trương. Một căn phòng gần như là không có cái gì cả, chỉ duy nhất một chiếc tủ quần áo và một chiếc giường thôi. Lưu Xuân nhìn xung quanh bốn bức tường đã bị ẩm mốc thậm chí nó còn có nhũng mùi hôi rất khó chịu. Lưu Xuân nhìn xuống sàn nhà thấy Tiểu Trương đang nằm sấp, bên cạnh Tiểu Trương là một chiếc bình thủy tinh bị vỡ nước bị văng hết ra ngoài có một số mãnh vỡ thủy tinh bị văng đến cửa nữa.
Lưu Xuân thấy nguy hiểm quá nên trước tiên phải đỡ Tiểu Trương lên giường đắp chăn cho cậu rồi dọn sơ căn phòng, Lưu Xuân nhặt hết các mãnh vỡ trên sàn, quét sàn, sắp xếp lai áo quần cho ngăn nắp rồi bỏ vào tủ mọi công việc đều được Lưu Xuân làm rất tỉ mỉ và kết quả thì tạo nên một căn phòng gọn gàng nhưng ấm áp.
Thấy Tiểu Trương có động tĩnh giống như sắp tỉnh dậy Lưu Xuân nhanh chân chạy đi nấu cho Tiểu Trương một ít cháo. Tiểu Trương tỉnh dậy thấy mình đang nằm trên giường chăn thì đang ở trên người, nhìn xung quanh căn phòng giống như vừa có ai mới dọn xong. Quần áo của cậu được xếp ngăn nắp đang nằm ở trong tủ áo, sàn nhà không có một hạt cát, chiếc bình hôm trước cậu lỡ tay lãm vỡ cũng được don dẹp sạch sẽ không để lại bất cứ một mảnh vụn nào. Tiểu Trương thấy hơi kì lạ liền ngồi dậy để xuống nhà coi thử ai đã giúp mình don dẹp căn phòng. Vừa mới nhấc đầu dậy Lưu Xuân từ bên ngoài đi vào phòng hai tay đang bưng chén cháo, Lưu Xuân thấy Tiểu Trương có ý định rời giường cậu đến bên đặt chén cháo lên chiếc tủ kế bên rồi đỡ Tiểu Trương nằm xuống:
"Cậu mới tỉnh dậy mà định đi đâu?"
Tiểu Trương giọng yếu ớt hỏi Lưu Xuân:
"Anh tới đây làm gì?"
Lưu Xuân cười cười đỡ Tiểu Trương dậy đặt đầu cậu vào cạnh giường:
"Tại tôi thấy cậu hôm sáng không được khỏe nên qua xem thử."
Lấy chén chào đặt chỗ tủ cầm lên vừa quấy vừa thổi cho nhanh nguội. Lưu Xuân lấy một muỗng cháo vừa thổi vừa đưa vào miệng Tiểu Trương, Tiểu Trương thấy vậy liền há miệng mà đón nhận muỗng cháo đó. Mùi cháo thật là thơm, vị của nó không quá mặn mà cũng không quá nhạt khiến người ăn vào không dễ bị ngấy, Tiểu Trương càng ăn càng thấy ngon cứ thế mà húp sạch chén cháo. Lưu Xuân lần đầu tiên thấy người khác ăn đồ ăn mình nấu mà ngon miệng đến thế nên Lưu Xuân cũng có chút vui. Ăn xong Tiểu Trương đặt chén cháo lại trên tủ mặt thẹn thào hỏi Lưu Xuân:
"Sao anh lại quan tâm tôi?"
Lưu Xuân bật cười quay sang nói với Tiểu Trương:
"Thì tôi thấy hoàn cảnh của cậu có chút đáng thương nên mới xem cậu như là em trai tiện thể chăm sóc thôi."
Tiểu Trương cảm thấy có chút xúc động đây là lần đầu tiên trong đời có người đối tốt với cậu như vậy. Tuy là Lưu Xuân có biết quá khứ không tốt đẹp gì của Tiểu Trương nhưng Lưu Xuân vẫn không thấy kì dị cậu mà thay vào đó lại còn tận tình chăm sóc cho cậu. Tiểu Trương bây giờ đã có một người bạn cũng như người anh mà đến bên cậu chăm sóc cho cậu, cùng cậu chia sẻ niềm vui nỗi buồn đối với cậu nhiêu đó đã đủ rồi.
Tiểu Trương thấy hơi mệt ngáp một tiếng thật dài chác là vì mệt. Thấy Tiểu Trương mắt cũng sắp híp lại Lưu Xuân lấy tay đỡ Tiểu Trương nằm xuống đắp chăn lên cho cậu rồi bảo:
"Thôi bây giờ cậu nên ngủ đi, để anh đây canh cậu cho."