Lưu Xuân bước từ từ ra ngoài thấy Bảo bảo vẫn còn đang đứng chờ mình, Lưu Xuân thò tay ra định chọc Bảo Bảo một tí nhưng không ngờ Bảo Bảo quay lại nở nụ cười với hắn:
“ Hôm nay nhìn anh hai đẹp quá!”
Lưu Xuân ngồi xổm xuống miệng nở ra một nụ cười ấm áp lòng người tay xoa những lọn tóc nhỏ của Bảo bảo:
“Đừng có mà nịnh. Thôi chúng ta đi, Bảo Bảo!”
Bảo Bảo nghe lời nắm lấy tay anh hai dẫn anh hai ra khỏi cửa. Bảo Bảo tuy là một đứa trẻ nhưng rất ngoan, Bảo Bảo luôn làm Lưu Xuân thấy hài lòng và không bao giờ phiền khi phải nuôi một đứa em như vậy.
Đi được nửa đường Bảo Bảo cảm thấy có chút mệt, mồ hôi thì thấm ướt cả áo, chân bắt đầu đi chậm dần có lúc vừa đi vừa nghỉ nên điều này khiến Lưu Xuân rất lo lắng:
“ Bảo Bảo có mệt lắm không để anh hai bế?”
Bảo Bảo mệt tới nỗi không còn hơi để trả lời lại câu hỏi lúc nãy của Lưu Xuân. Lưu Xuân ngồi xổm xuống lấy hai tay bế Bảo Bảo lên vỗ vỗ vào cái lưng nhỏ của Bảo Bảo:
“ Bảo Bảo mệt thì ngủ một chút đi cho lại sức.”
Bảo Bảo nghe như vậy liền híp mắt, tay nắm áo của Lưu Xuân mặt úp vào trong người của cậu làm nũng.
Lưu Xuân vừa bế Bảo Bảo vừa đi trên con đường mà hai người họ đi hằng ngày. Cậu cất giọng hát ru Bảo Bảo làm Bảo Bảo không chịu nỗi cứ thế mà ngủ xuống chặng đường đến lớp. Giọng hát của Lưu Xuân tuy không hay nhưng mỗi khi Lưu Xuân hát bất cứ ai nghe được đều cảm thấy rằng bài hát chứa đựng biết bao nhiêu là xúc cảm trong đó.
Đến nhà trông trẻ Lưu Xuân lay lay Bảo Bảo dậy rồi đưa Bảo Bảo qua cho cô trông trẻ. Nhà giữ trẻ này tuy không chất lượng bằng các nhà khác nhưng ở đây học phí lại ít còn các cô trông trẻ thì rất dễ chịu, luôn tận lực trông giữ nhưng đứa trẻ trong này như những đứa con của mình. Cô trông trẻ thấy Lưu Xuân hôm nay hơi đặc biệt liền chọc:
“ Hôm nay cậu đi gặp bạn gái hay sao mà đồ đẹp vậy” Tay vừa ẫm Bảo Bảo vừa hỏi.
Lưu Xuân lần đầu tiên được người khác khen nên gãi đầu cười cười:
“ Dạ em đưa Bảo Bảo đến đây rồi sẵn tiện đi làm luôn. Vì hôm nay là chủ nhật nên em hơi đặc biệt chút.”
Oa oa~…
Nghe tiếng khóc cổ trông trẻ liền đặt Bảo Bảo xuống để Bảo Bảo nói lời tạm biệt với anh hai, hấp tấp chạy vào. Bảo Bảo dự cảm được anh hai sắp xa mình khuôn mặt liền có vài phần không vui.
Thấy Bảo Bảo như thế Lưu Xuân an ủi:
“ Chiều anh hai lại đến đón Bảo Bảo. Bảo Bảo nhớ ở đây phải nghe lời cô giáo dặn nghe chưa.”
Bảo Bảo gục đầu quay mặt lại hai chân không muốn nhấc lên thì bỗng có một bạn gái gọi Bảo Bảo:
“ Bảo Bảo ơi! Vào đây chơi với mình đi!”
Ngay lập tức tâm trạng của Bảo Bảo thay đổi như lật sách. Mới vừa nãy còn buồn khi phải sắp xa anh hai mà bây giờ lại hưng phấn chạy thật nhanh đến bạn gái đó. Cái này người ta gọi là tính dại gái.
Xong nhiệm vụ là đưa Bảo Bảo đến nhà trông trẻ, bây giờ Lưu Xuân đang đến nơi làm việc. Đó là một quán ăn vặt khá nổi tiếng của giới trẻ thời bấy giờ. Kể từ khi Lưu Xuân vào quán này làm việc khách khứa đến bắt đầu nhiều đặc biệt là các nữ sinh chủ yếu đến đây để ngắm vẻ đẹp mê hồn của Lưu Xuân. Ngày nào Lưu Xuân cũng nhận được rất nhiều lời khen và thư tình của họ.
Có một số người muốn ngỏ ý Lưu Xuân làm bạn trai nhưng đáng tiếc Lưu Xuân đều từ chối hết tất cả nên bây giờ cậu vẫn còn độc thân.
Đối với Lưu Xuân mà nói hiện tại chưa là thời điểm thích hợp để tìm bạn gái. Cậu muốn bây gờ hãy nổ lực mà kiếm tiền để lo chuyện ăn học cho Bảo Bảo, cậu chỉ cần thấy tương lai Bảo Bảo được tốt đẹp đối với Lưu Xuân như vậy là đã rất mãn nguyên rồi còn chuyện kết hôn thì sau này tính cũng được.
Ngày hôm quán khác hẳn với những ngày trước, đông hơn trong đây đa số là các cặp tình nhân ddang hẹn hò vào cuối tuần. Lưu Xuân mở của bước vào lập tưc mọi ành mắt đều dồn về phía cậu, tất cả mọi phụ nữ đều nhìn cậu không rời mắt đến nỗi người yêu của họ còn ghen nữa mà.
Bỗng có một giọng nam cất lên gọi Lưu Xuân:
“ Hey, Lưu Xuân anh đến rồi à! Mau vào đây làm việc đây này!”
Bây giờ ánh mắt của mọi người đều đổ về người thanh niên đó. Có một vài nữ sinh còn nói xấu cậu ta vì gọi Lưu Xuân thần tượng của họ như thế.
Người đã gọi Lưu Xuân tên là Tiểu Trương. Năm nay cậu ta được 21 tuổi chỉ cách Lưu Xuân có hai tuổi nhưng ngày nào cậu ta cũng nhắc nhở Lưu Xuân làm việc giống như cậu ta lớn hơn Lưu Xuân không bằng.
Lưu Xuân liền đáp Tiểu Trương lại một câu:
“ Đợi tôi chút, tôi đi thay đồ cái đã.”