#Cap riêng: Nhà hết cà phê rồi!
Hoàng My ngồi ở nhà bấm bút, tài liệu này thì cô hiểu, nhưng lười suy nghĩ.
Không biết ai làm ra bản tài liệu xàm như vậy cơ chứ!
- [ Tiểu thư, người không làm bản tài liệu này thì có khả năng cao hảo cảm trong lòng nam chủ với người sẽ giảm! ]
Giọng hệ thống lại vang lên như muốn đập vào đầu Hoàng My cho tỉnh.
Được rồi! Cô biết nhiệm vụ của mình là phải làm gì.
Hoàng My như có sức sống hơn một chút mà tập trung vào viết viết trên bản tài liệu rồi gõ máy tính của nguyên chủ.
Cô thì cũng hiểu sơ sơ về cái này nhưng mà đa phần là công của bản năng nguyên chủ nhiều hơn.
Cả một buổi chiều vừa ăn, vừa xem tivi, vừa sửa tài liệu, vừa gõ máy tính thì cô cũng viết được gần như một nửa của cái xấp gần chục tờ giấy đó, dù gì trong tuần cô cũng sửa được một hai trang nên cũng đỡ nản hơn.
Tách trà trên bàn đã nguội, Hoàng My định đi vào bếp pha một tách trà khác thì tiếng chuông cửa lại vang lên.
Hôm nay có vẻ là một ngày hướng ngoại, khách đến nhà khá nhiều.
- Boss, Đường An! Hai người lại đến làm gì?
Đường An và Cao Thiên lại đứng trước cửa nhà cô, có vẻ rất muốn vào nhà.
Hoàng My không từ chối, niềm nở tiếp khách đến nhà.
Cao Thiên vừa ngồi xuống sofa đã thấy bản tài liệu dang dở và chiếc Laptop nhỏ được sắp xếp gọn gàng trên bàn, cầm lên xem thì anh hơi gật đầu.
Mặc dù mới chỉ hoàn thành gần nửa nhưng có lẽ tin tưởng Hoàng My là một quyết định đúng đắn.
Hoàng My vào bếp, định lục cà phê trong tủ để pha cho Cao Thiên nhưng chợt nhớ là lúc trưa đã pha hết số cà phê còn sót lại rồi.
Hai tay cô buông thõng, cảm giác thật chán nản khi lại phải ra ngoài.
- Nhà hết cà phê rồi, để tôi ra ngoài mua.
- Để tôi đi được rồi, cậu ở nhà cùng Boss sửa tài liệu đi.
Đường An hiểu chuyện xung phong đi mua cà phê để cô có thời gian làm việc.
Hoàng My cũng không từ chối, dù gì cô cũng không thiệt.
Hoàng My vào bếp pha trà, Cao Thiên thì ngồi trên sofa nhìn đi nhìn lại tập tài liệu dường như muốn khắc một đống chữ đó vào trong tâm trí.
Đến khi cô bưng tách trà ra thì Cao Thiên mới buông tập tài liệu xuống.
Một người làm Boss như anh thì cẩn trọng là chuyện thường tình.
- Boss, cậu không hài lòng chỗ nào sao?
- Không.
Tôi không nghi ngờ năng lực làm việc của cậu!
Hoàng My cười nhẹ, cô rất thích những lời khen dành cho mình, ai mà không vậy.
Cao Thiên hơi ngẩn ra một chút, cô trước giờ rất ít khi cười, lúc nào cũng một bộ dạng nghiêm túc mà làm.
Cô cầm bút lên viết, ngó lơ Cao Thiên.
Anh ta nhìn bộ dạng có chút lười biếng nhưng cố gắng của cô không khỏi cảm thấy kì dị.
- Tôi giúp cậu.
Hoàng My gật đầu.
Hai người ngồi cạnh nhau trên sofa dài vừa đọc, vừa sửa, vừa viết.
Dù bản tài liệu khô khan nhưng làm việc nhóm như vậy cũng không tệ.
Đến khi Đường An mua cà phê về thì hai người cũng đã hoàn thành gần xong.
Hoàng My đi vào bếp pha cà phê cho Cao Thiên.
Hai người đàn ông lại ngồi trên sofa nhìn.
Đột nhiên điện thoại của Đường An reo lên, anh ta xin phép ra ngoài nghe điện thoại.
Hoàng My cũng vừa kịp bưng ly cà phê không đường ra cho Cao Thiên.
- Cậu uống cà phê thay cơm sao?
- Cậu uống trà thay cơm sao?
Hai người móc xỉa nhau rồi cùng cười xoà cho qua chuyện.
Đường An vừa nghe điện thoại xong bước vào cũng bị cảnh này doạ cho một trận.
- Boss, Lăng Quang bảo thùng hàng số 5 bị cướp rồi.
Không khí bỗng chốc căng thẳng, Hoàng My vô cùng bình thản, khỏi nói thì cô cũng biết là ai.
Nữ chủ chứ ai! Một cánh tay đắc lực của tổ chức đối thủ.
- Và?
Nụ cười của Cao Thiên chợt cứng lại, ánh mắt cũng trở nên âm trầm hơn.
Thoáng chốc không khí trong nhà đã lạnh lẽo đến âm độ.
Hoàng My cũng tiện cho trà và cà phê bớt nóng, vừa nãy cô có đun nước quá tay.
- Một phần ba số người phụ trách bảo vệ thùng hàng số 5 đã chết, một phần bị thương nặng và một phần bị chuốc thuốc mê.
Đường An càng bình tĩnh nói ra bao nhiêu thì tâm trạng của Cao Thiên càng nổi lửa bấy nhiêu.
Hoàng My phẩy phẩy tách trà để hàn khí của Boss đến được chỗ trà của cô, nhìn có chút buồn cười.
- Tôi với cậu đi xử lý chuyện ở tổ chức, cậu xử lý phần còn lại của tài liệu đi.
Cao Thiên đứng dậy chỉnh lại áo khoác, Đường An nhấc gọng kính rồi hơi cúi đầu, đợi Boss của mình đi ra ngoài.
Hoàng My được giao nhiệm vụ sửa tài liệu, không nói cô cũng làm.
Dù gì cô cũng không có ham hố tò mò chuyện của tổ chức.
Tối hôm đó, Cao Thiên che mặt cùng với anh em giao chiến một trận với tổ chức đối thủ để dành lại thùng hàng.
- Mày có giỏi thì đến đây lấy lại thùng hàng này!
Lăng Quang đứng kế bên Cao Thiên, trán đã nổi đầy gân xanh, chỉ chờ được cho phép đến đánh chết tên hống hách kia thôi.
Chẳng qua chỉ là một tay sai của Kim Băng, lại dám ngang nghênh vênh váo trước mặt Đại Boss của Hoàng Ưng.
Cao Thiên không nói gì, đôi mắt nhìn thùng hàng rồi nhìn số người của tổ chức bên kia.
Đây là coi trọng anh ta quá đi? Số người bên đó cũng phải đến mấy trăm người để đi theo sau một tên tay sai.
Hai bên không nói không rằng lao vào bắn nhau.
Cao Thiên và Lăng Quang vốn dĩ là nam chính, nam phụ nên căn bản một cuộc chiến như vậy không là gì cả.
Hoàng My một thân đen xì đứng trên nóc toà nhà bỏ hoang gần đó nhìn xuống.
Cô đâu có muốn đến đây, tại cái đồ hệ thống lạnh lùng bắt cô phải đến.
- [ Tiểu thư, đêm nay nữ chủ sẽ cứu nam chủ.
Nếu người còn ngồi đây thì sẽ là tiếp tay cho địch, số phần thưởng sẽ bị trừ đi đáng kể.
]
Hoàng My vừa hóng hớt vừa làm nốt bản tài liệu, phải tận dụng thời gian, mất công làm Boss phiền lòng.
Một khi cô đã chú ý gì đó thì cô sẽ tận dụng gần như hầu hết thời gian cho nó.
Sau một hồi nhìn những hàng chữ kia thì Hoàng My cũng đợi được đến lúc Cao Thiên sắp bị bắn lén.
- CHẾT ĐI!
Tên tay sai đã kịp bắn một viên đạn về phía Cao Thiên đang chật vật với đám đàn em kia trước khi hắn bị Lăng Quang tặng một viên kẹo đồng vào đầu.
Cao Thiên cũng kịp thấy viên đạn nhưng căn bản là không kịp né, tưởng như ăn trọn cả một viên đạn rồi nhưng bỗng một thân ảnh xuất hiện trước mặt Cao Thiên.
- Boss à, tôi cảm thấy phương án có chút sai sót! Hình như cách này không hợp cho lắm.
Một giọng nói vang lên, cô gái nhỏ nhắn với một tập hồ sơ và một con dao phát sáng trên tay.
Hoàng My nhìn đi nhìn lại phương án cô và Boss thảo luận lúc chiều, thấy nó quả thật vẫn sai trái làm sao ấy!
- Hoàng My, sao cậu lại tới đây!?
Cao Thiên nhỏ giọng, tay có chút nắm chặt hơn.
Hoàng My là cô gái mà cả Cao Thiên, Đường An và Lăng Quang dốc tâm bảo vệ vì cô là người con gái duy nhất thay đổi vì họ.
Hoàng My cười, tay hơi động, xoay con dao thành cây bút.
Chả là cô nghĩ ra phương án rồi, phương án này tốt hơn phương án trước.
Trong lúc Hoàng My đứng viết thì hai tổ chức cũng đứng đơ người, rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra? Có ai giải thích cho họ không?
- Thủ lĩnh đã chết rồi.
Các người nghĩ mình có phần thắng sao?
Lăng Quang nói một câu đánh vào tâm lý của đàn em tổ chức Kim Băng.
Bọn họ nhìn nhau rồi cũng tự giương súng đầu hàng..
Danh Sách Chương: