- Hoàng thượng vạn tuế!
- Hoàng hậu cát tường!
Khi mọi người trong cung đang háo hức với một ngày yến tiệc thì Hoàng My dường như mang rất nhiều tâm tư trong lòng.
- Hoàng hậu nương nương, hôm nay có yến tiệc, người đừng muộn phiền như vậy, sẽ không vui.
Hạ Bích Trâm nhẹ nhàng, từ tốn nói cười với Hoàng My.
Cô cũng chỉ mỉm cười, không có phản ứng gì.
Âu Dương cũng có mặt, với vai trò là em trai của hoàng đế, anh ta cũng ngồi ở một nơi dễ dàng quan sát xung quanh, nhất là quan sát ái nhân của mình.
Hoàng thái hậu đương nhiên cũng ở đây, bà chậm rãi nhấp chén trà, dường như không quan tâm mấy đến những phi tần mà chỉ quan tâm đến các a ca đang ngồi phía dưới.
- Hôm nay là đại yến tiệc, trẫm có món quà muốn tặng cho hoàng hậu và các phi tần trong cung.
Tiếng nói của Hoàng Tuấn Khương phá tan bầu không khí vui vẻ, dù câu nói mang ý nghĩa tặng quà nhưng gương mặt và giọng điệu của hắn nhìn kiểu gì cũng là thái độ không hài lòng.
Bất quá cũng chỉ là chiêu trò nhàm chán của thái hậu.
Hoàng My mở chiếc hộp gỗ vừa được dâng lên kia, mỉm cười vui vẻ, có lẽ ở thời đại này, ngọc châu rất quý giá, những viên đá quý còn quý giá gấp bội.
- Hoàng thượng quý trọng hoàng hậu nương nương, quà của chúng thần thiếp cũng không so được bằng một góc quà của nương nương.
Duệ Tần lên tiếng, khôn khéo chuyển sự chú ý của mọi người đến Hoàng My.
Cô cũng không vấn đề, thích nhìn thì nhìn, thích trầm trồ thì trầm trồ, một người “sắp chết” như cô thì cần vàng bạc châu báu đá quý làm gì.
- Phải.
Một chữ của Hoàng Tuấn Khương lập tức khiến mọi người câm nín.
Người ta chỉ là nói đùa thôi, có cần phũ phàng đến thế không.
Có vẻ như không quan tâm đến thái độ của mọi người, Hoàng Tuấn Khương chống cằm chán nản, nói tiếp:
- Ta còn một món quà đặc biệt khác dành tặng cho một người đặc biệt.
Nghe đến đây, mọi người đều trầm trồ.
Nô tì bưng một chiếc hộp gỗ lên, mọi người đều háo hức không biết ai là người sẽ được nhận quà.
Chiếc hộp gỗ được đặt lên bàn của La Phi, cô ấy có vẻ rất ngạc nhiên, mọi người cũng thế.
- La Phi, mau mở ra xem đi.
Hoàng thái hậu có vẻ rất gấp gáp, giống như háo hức thì đúng hơn.
Có lẽ bà ấy tưởng Hoàng đế đang trở nên đào hoa phong nhã giống như phụ thân của hắn.
Hoàng thái hậu dường như rất thích xem những màn cung đấu.
La phi dường như cảm giác mình có được ân sủng, miệng cười tươi, nhẹ nhàng mở hộp gỗ ra trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.
Thứ mà cô ta không ngờ tới ở trong chiếc hộp chính là một chiếc hoa tai đá quý đã bị mất từ lâu của mình.
- Thấy quen không?
Câu hỏi của Hoàng Tuấn Khương khiến cho La Phi giật mình.
Cô ta trở nên cảnh giác, cầm chiếc hoa tai trong hộp lên, lập tức đáp trả:
- Đây là chiếc hoa tai thần thiếp đã đánh mất, hoàng thượng đã tìm được nó sao?
- Không phải ta tìm thấy, là thị vệ trong lúc dọn dẹp lại phòng của Hàn thân vương tìm thấy.
Không khí bất chợt im bặt, mọi người đều đổ dồn sự chú ý về phía La Phi.
Cô ta dường như cũng đang bị chọc đúng chỗ ngứa, không biết nói thêm gì.
Chợt cô ta lật chiếc hoa tai lại, đằng sau mặt đá quý sáng chói phía trước, chính là máu tươi đỏ thẫm khô lại trên sự rực sáng của vàng.
Không để La Phi kịp phản ứng, dường như Hoàng Tuấn Khương không có hứng thú kéo dài “đại hội vạch mặt”, liền cho gọi người mang tất cả “quà” lên.
Lần lượt từng người đi vào, khiến cho tim của La Phi đập càng lúc càng nhanh.
Bắt đầu từ chiếc hoa tai, thái độ dường như đã tố cáo chính bản thân cô ta rồi.
Từ máu cho đến độc dược, từ thư từ cho đến hung khí những thứ đó rõ ràng chưa đủ để tố cáo La Phi.
Nhưng cô ta vẫn thấp thỏm không yên.
Cô ta vốn có thể yên tâm, nhưng chỉ là không ngờ đến rằng…
- Hoàng thượng, thần thiếp có bằng chứng chỉ ra Duệ tần là người ám sát Hàn thân vương.
Ngân Phi đột ngột lên tiếng khiến cho mọi người sững sờ.
Duệ tần vốn đang hoảng trong lòng, nghe tiếng của Ngân Phi càng hoảng hơn.
Sao cô ta lại phản bội ả!?
Hoàng My mỉm cười, cùng Hạ Bích Trâm lặng lẽ nâng ly.
Kịch hay chỉ vừa mới bắt đầu thôi!
- Đây là những lá thư Duệ Tần gửi cho công công nhằm lên kế hoạch ám sát Hàn thân vương.
- Hoang đường.
Ngươi hoàn toàn không thể có nó!
Khung cảnh đã trở nên hỗn loạn, Duệ tần dường như biết mình kích động, vội ra quỳ trước Hoàng Tuấn Khương, minh oan cho mình:
- Thần thiếp không làm.
Nếu Hàn thân vương chết, thần thiếp không được lợi gì cả.
- Duệ tần nương nương, thần đã cho người điều tra, người đã dùng ngân lượng mua chuộc người của Hàn thân vương, hắn cũng đã khai ra người còn nhờ hắn thuê sát thủ, số ngân lượng đó đã bị thu hồi.
Nghe Quản công công nói, Duệ Tần mặt mày bất ngờ, vội vàng nói:
- Không thể nào, số ngân lượng đó đã được dùng để tu sửa nhà cho hắn rồi mà!
Vừa nói xong, Duệ tần mới biết mình lỡ mồm lỡ miệng.
Hoàng thái hậu đập bàn, quát lớn:
- Sao ngươi có thể làm ra chuyện trời không dung, đất không tha như vậy!?
Không khí dường như trở nên vô cùng căng thẳng, đúng lúc này, Hoàng Tuấn Khương phất tay.
Đám thị vệ liền lôi một nô tì bẩn thỉu đến mức không nhìn ra hình người vào.
Cô ta chính là kẻ dám tố cáo Hoàng My hãm hại Tuấn Kiệt và phải sống dở chết dở trong lao ngục mấy tháng nay.
Có lẽ chứng kiến cái chết của Trư Phi trẻ tuổi xinh đẹp khiến cho cô ta đã trở nên điên điên dại dại, giờ nhìn thấy ai cũng chỉ biết cầu xin.
- Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, cầu xin tha cho nô tì.
Nô tì là bị La Phi sai khiến, nô tì thật sự không biết gì cả!
La Phi bị réo tên, thật sự tâm tình càng trở nên dậy sóng.
- Hoang đường! Hoàng thượng, kẻ điên này thần trí không ổn định, vu oan giá hoạ cho thần thiếp!
La Phi đột ngột đứng dậy ngụy biện.
Người nô tì điên kia nhìn thấy cô ta, bất chợt lao đến làm người hoảng sợ, nhưng thật may vì đã có thị vệ giữ cô ta lại.
Cô ta dùng tay chân múa loạn xạ, như chỉ cần thị vệ thả cô ta ra thì cô ta sẽ cào nát gương mặt hoa phấn của La Phi, đôi mắt hằn những tia máu đỏ ngàu, miệng quát lên thật to:
- La Phi! Người nói sẽ cứu nô tì, người nói dối!! Người nói chỉ cần nô tì đổ oan cho hoàng hậu và tứ a ca thì sẽ được hưởng lợi rất nhiều!! Người đúng là máu lạnh!!!
Lời của nô tì kia như tát vào mặt La Phi, cô ta vội quỳ xuống trước Hoàng Tuấn Khương, ngụy biện:
- Thần thiếp không có, thần thiếp bị oan!
Lúc này, Duệ tần quỳ ở phía sau, đột nhiên giật tóc của La Phi quay lại, giáng một cú tát khiến La Phi đớ người.
- Dối trá! Chính cô là người dựng lên tất cả, từ cái chết của Hạ Hiền hoàng hậu, cho tới cái chết của các a ca đều là do cô!! Hôm nay tôi chết, cũng phải kéo cô chết cùng!!!
- Ngân Phi, ngươi có gì để nói không!?
Nghe câu hỏi đột ngột của Hoàng Tuấn Khương, Ngân Phi cúi đầu thừa nhận:
- Thần thiếp đã từng hợp tác với Duệ tần, nhưng chỉ là bịt thông tin, chuyện gì nguy hại đến người khác cũng chưa làm ra.
Hoàng thượng thứ tội!
Hạ Bích Trâm ngồi xem kịch, nhàn nhã thưởng trà.
Có vẻ đây là lần đầu cô ấy dự tiệc tự tin như vậy.
Đại tiệc trở nên hỗn loạn.
Hoàng Tuấn Khương mỉm cười âm hiểm, phất tay.
Thị vệ kéo vào lôi Duệ tần và La Phi đi.
Lúc này, con của họ nghe tin cũng đã đến nơi.
- Hoàng a mã, con biết ngạch nương và Duệ tần tội đáng chết, nhưng cầu xin người, hãy để ngạch nương sống thêm một thời gian, để nhi thần, hoàng đệ và hoàng muội báo hiếu.
- Ừ.
Nghe được câu trả lời lạnh lùng của cha mình, nhị công chúa Kim Ngọc mím môi, cúi đầu lui xuống cùng với Lục a ca Tuấn Đương và thập nhị công chúa Kim Như.
- La Phi là kẻ có dã tâm lớn, quả thật khiến người khác trầm trồ.
Hoàng My thưởng trà, “khen” một câu.
Mọi người đều câm nín.
Mọi người trong cung có lẽ đều biết động cơ gây án của ả ta, bởi vì đứa con trai đầu của ả là Lục hoàng tử, trước cậu còn có 3 a ca và 2 công chúa, muốn cậu ta trở thành thái tử thì phải loại bỏ 3 a ca, Tam a ca đã bị ả hãm hại chết từ bé, Tứ a ca tâm không hướng đến ngai vàng, chỉ còn Đại a ca là mối nguy lớn nhất đe doạ vị trí thái tử của con trai ả.
- Hoàng ngạch nương bớt phiền muộn, mọi chuyện đều giải quyết xong cả rồi.
Nhìn thấy 3 đứa con trai của mình, Hoàng My mỉm cười, cuối cùng cô cũng trả được thù cho Tuấn Kiệt rồi….
Danh Sách Chương: