#Cap riêng: Nhật ký tiêu tiền của Hoàng My.
Vương Lão tỏ vẻ rất hoan nghênh Hoàng My, dù gương mặt vẫn không có chút gì biến đổi, cũng chẳng để ý đến thằng cháu đích tôn Vương Lịch cũng đang ở đây.
- Ông muốn gặp cháu ạ?
- Ừ.
Lâu rồi ta cũng chưa nói chuyện với con.
Hoàng My cười cười, đặt túi đồ mình lên mặt bàn kính.
Vương Lịch đứng im một lúc thì cũng lên tiếng:
- Hai người cứ nói chuyện thoải mái.
Cháu cần phải đi làm việc rồi.
Vương Lịch chỉnh lại cà vạt rồi cúi đầu, coi như chào Vương Lão rồi bước đi.
Hoàng My vẫy vẫy tay, mỉm cười ngọt ngào với anh, Vương Lịch hắng giọng, liếc xéo cô.
Hoàng My thu tay lại, nụ cười chỉ có cong hơn thể hiện tâm trạng vui vẻ của cô.
Sau khi Vương Lịch đi rồi thì Hoàng My liền ngồi xuống sofa, chú ý đến phía Vương Lão bên kia.
Ông tháo kính lão, thân hình cao lớn đứng thẳng dậy rồi bước đến sofa đối diện người cháu gái của mình.
Không có đứa cháu trai nghiêm túc thì ông có vẻ thoải mái hơn hẳn, lên tiếng:
- Cháu thế nào rồi?
Hoàng My tưởng ông hỏi sức khoẻ và chuyện đời sống của mình, cô liền tươi cười trả lời:
- Cháu dạo này vẫn khoẻ, không có chuyện gì khó khăn ạ.
Nhưng mà cháu cũng không học hành gì cả, sợ là sẽ khó có thể có được bằng cấp.
Nhìn đứa cháu gái thật thà và kiêu ngạo, không kiêng nể ai của mình, Vương Lão nhướng mày, thở hắt ra rồi nhếch miệng cười, ánh mắt cũng thay đổi:
- Ta muốn hỏi đến mục đích của cháu.
Hoàng My khựng lại, nụ cười cũng cứng lại phần nào.
Vương Lão nhìn biểu cảm của cô, phần nào có thể hiểu là cô chưa thực hiện được mục đích của mình, ông có chút gì đó thất vọng.
Hoàng My đúng là không nghĩ đến, sau bao nhiêu năm thì ông vẫn nhớ đến cái lời nói linh tinh cô nói lúc thuở bé.
"Cháu nhất định sẽ đạt được mục đích của mình!"
Hoàng My thay đổi biểu cảm để không bị thất thố.
Vương Lão nhấp một ngụm cà phê, để yên cho không khí thay đổi theo gương mặt của cô bé.
Nhưng ông không nghĩ là sau đó cô cháu gái của mình lại còn cười tươi hơn trước, thậm chí nụ cười có phần biến thái do đôi má của cô đang hây hây đỏ vì phấn khích.
- Đương nhiên là đang tiến triển rất tốt rồi.
Chẳng bao lâu nữa thì mục đích của cháu sẽ hoàn thành.
Vương Lão có chút bất ngờ, sau cũng chỉ nheo mắt cười lớn.
Ông đặt tách trà xuống bàn, tiếp tục hỏi:
- Theo cháu dự đoán là bao lâu?
- Nói trước bước không qua đâu ông à!
Hoàng My cười cười bí hiểm, Vương Lão cũng cười.
Hai người coi đó là lời trêu chọc nhau rồi liền im lặng.
- Cháu có quà cho ông!
Chợt nhớ ra, Hoàng My đưa tay lục lọi túi quà mình mang đến, đặt những món quà mình mua tặng lên bàn, toàn là sách và sách.
- Cháu tìm mua những quyển sách này ở đâu!?
Vương Lão nhìn những quyển sách trên bàn, có chút kích động, tay run run vươn ra chạm đến.
Hoàng My cười, tâm tình có chút sàd.
Làm sao ai có thể biết được cô đã tốn đến 5.000 tích phân chỉ để mua những thứ đồ mà ông nội Vương thích.
Là 5.000 tích phân đó!!!
Nhưng mà dù sao cô cũng không cần số tích phân dư thừa đó lắm.
Ai ngờ ông ấy chỉ thích mấy thứ sách cổ hoặc mấy quyển sách cho người thành công.
Đúng là một người đàn ông lớn tuổi trưởng thành nhỉ?
Mà việc Hoàng My tặng quà quý đương nhiên là có lý do.
Vì cô sẽ nói chuyện "gia đình" và "mục đích của cô" cho ông ấy biết, dù sao ông cũng là người lớn tuổi, cô chỉ sợ Vương Lão đang khoẻ mạnh thì đột ngột lên cơn đau tim thôi.
Hoàng My muốn nói cho Vương Lão biết đầu tiên vì ông là nhân vật quan trọng nhất của cốt truyện, không nói đến nam nữ chủ.
Trong cốt truyện gốc, chính ông là người đã thay đổi suy nghĩ của nữ chủ và khiến cho cô ta tuyệt vọng khi biết mình có tình cảm với nam chủ, cũng chính ông là người khiến cho cuộc tình này càng ngày càng bấp bênh, trở thành thung lũng lúc nào không hay.
Bởi vậy nên thuở đầu có vẻ dễ thương và đằm thắm tình cha con, nhưng sau đó liền ngược lên, ngược xuống, ngược ngang, ngược dọc, ngược đến khóc thét luôn.
Thế nên một người công lược như Hoàng My mới xuất hiện, cứu vớt vị diện này, cũng như làm trà xanh cướp luôn nam chủ để bớt rắc rối.
Phiền thật sự!
Tác giả: "Làm như tốt lắm không bằng"
Hoàng My: "..." Kịch bản của bà! Bộ não sáng tạo của bà! Ý kiến ý cò gì!
Đó là cốt truyện gốc, khi ông nội Vương không hài lòng với cả nam nữ chủ, do cả hai đã khiến cho mộng tưởng về Vương thị của ông rơi xuống vực thẳm.
Vì Huyền Tiểu Linh là một cô bé vô tư thích chơi bời, muốn đi bên người yêu, còn Vương Lịch chính là chiều con gái, yêu thương người tình, công việc cũng bị dồn sang cho Vương Lão và cha Vương, đã thế còn không hết việc.
Sự kì vọng của ông ấy dành cho Vương Lịch cũng tan tành.
Còn bây giờ, ông ấy rất hài lòng với Hoàng My và Vương Lịch, ít nhất là hài lòng với cô cháu gái kiêu ngạo có tương lai và thằng cháu trai tài giỏi của mình.
Không uổng phí công sức của cô đã cố gắng lấy lòng của ông ta.
Dù sao thì Vương Lão cũng là một người đàn ông đầy tham vọng lớn lao, và với những người không bao giờ cảm thấy thoả mãn như vậy, không thể làm gì khác ngoài việc bắt buộc họ phải chấp nhận sự thật.
Nếu ông ấy có gì phản đối, cũng chẳng thể làm được gì cả.
Mà với Hoàng My thì người chỉ cần không phải là đối tượng công lược, cô sẵn sàng trở thành kẻ độc tài* với họ bất cứ lúc nào.
*Độc tài: Người có tư tưởng cho rằng chỉ có mình là tài năng, tài giỏi, từ đó tự mình quyết định mọi việc, thường dựa trên bạo lực hay sự áp đặt, bất chấp ý kiến, hay phản ứng của người khác.
- Thật ra thì...mục đích của cháu có liên quan đến ông.
Hoàng My đột nhiên nói một câu như vậy.
Vương Lão đang vui sướng sờ những quyển sách mới cũng ngước đầu lên nhìn cô, sau đó chỉ chậm chạp thốt ra:
- Cháu đã muốn tiết lộ rồi sao?
- Dù sao cháu cũng không thể uổng phí cơ hội này được.
Hoàng My cười, đôi mắt híp lại bí hiểm.
Vương Lão cảm nhận được sự nghiêm trọng, chớp mắt liền trở nên nghiêm túc.
Cô liền cảm nhận được sự uy hiếp, giống như chỉ cần cô nói gì không vừa ý ông ấy thì liền có thể bị cắt lưỡi vậy.
Đối mặt với sự uy hiếp đó, Hoàng My hoàn toàn thản nhiên, bản thân cô đã từng đối mặt với biết bao nhiêu là thứ, một chút hình ảnh đáng sợ của người lớn tuổi thì có là gì?
Hoàng My cười cợt, sau đó vuốt tóc, nụ cười của cô hiện tại thật sự rất kì lạ, cô chậm rãi nói:
- Cháu muốn...làm cháu dâu của ông.
____________________
Hôm nay là ngày cuối cùng đi học trước khi thi rồi, ad còn phải làm kiểm tra Hoá và Toán 15 phút.
Có ai nhớ cái hồi ad bị covid ghé thăm rồi trốn được môn Hoá không? Giờ phải trả nợ bài 15p hôm đó trốn.
Người ta bài đó điểm thấp còn có bài này gỡ được, ad là phải làm một bài này lấy điểm luôn.
Nghĩ đến thôi là một chút chết trong tim rồi.
Cũng bởi vì thiếu bài 15p đó mà mấy ngày nay sửa đề ôn mà bị gọi miết, sửa bài còn ghi sai đủ thứ dù kết quả đúng:) Hơi xu một tí nhưng cũng may là nhờ thế mà biết mình sai cái lỗi nghiêm trọng đó mà sửa.
Mà hôm nay lại còn là thứ 6 ngày 13, mong là sẽ không có chuyện gì xảy ra..
Danh Sách Chương: