Mục lục
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đồng Duyên nhìn cô, thở dài, rồi bước tới ôm cô vào lòng: “Tôi giận là vì tôi thấy rõ cậu đã trải qua những gì, tôi biết cậu đau thế nào, nên tôi giận. Tôi không muốn cậu tha thứ cho họ, không muốn cậu bị ràng buộc gì với họ nữa. Nhưng cậu thì khác. Thứ cậu thiếu bấy lâu nay chính là cái gọi là tình thân ấy. Nếu… trong lòng cậu vẫn còn chút hy vọng, thì đi đi. Xem như là một lần cuối.”

Hứa Hân Đóa dựa vào lòng Đồng Duyên, ôm chặt lấy cậu.

Đồng Duyên tiếp tục dỗ dành: “Không sao đâu, cậu chỉ cần nhớ kỹ, vẫn còn tôi và bà nội. Tôi sẽ luôn ở bên cậu. Những gì họ không cho cậu được, tôi đều sẽ bù cho cậu hết.”

Được Đồng Duyên an ủi, Hứa Hân Đóa lập tức thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều.

Đi gặp một lần đi, coi như là lần cuối cùng thử níu lấy thứ gọi là tình thân, sau này cũng sẽ không còn day dứt gì nữa.

Sau khi quyết định xong, Hứa Hân Đóa đẩy Đồng Duyên ra chuẩn bị rời đi, lại bị cậu kéo tay lại: “Cậu đi đâu đấy?”

“Về nhà chứ đi đâu.”

“Giờ này còn về gì nữa? Ở lại đây ngủ với tôi đi.”

Hứa Hân Đóa nhìn cái giường chưa tới mét rưỡi bề ngang, hai người ngủ chắc chắn chật lắm?

Hơn nữa… ngủ cùng với Đồng Duyên á?

Làm sao có thể chứ?

Đồng Duyên đột nhiên nhỏ giọng nói: “Lần đầu tiên ngủ lại ký túc xá, tôi sợ…”

Hứa Hân Đóa nhìn Đồng Duyên một lúc, sau đó lấy điện thoại ra gửi tin nhắn thoại cho Ngụy Lam: “Ngụy Lam, Đồng Duyên nói cậu ấy sợ khi phải ngủ một mình trong ký túc xá, cậu có thể qua ở với cậu ấy vài hôm được không?”

Đồng Duyên nghe xong lập tức giật lấy điện thoại, gửi một tin nhắn thoại khác: “Không cần cậu đến, cút đi.”

Rất nhanh, Ngụy Lam liền đáp lại: “Muộn thế rồi mà hai người còn ở cùng nhau hả, hiểu rồi, hiểu rồi, hahahaha~”

Tiếng cười cuối cùng thực sự quá... dâm đãng, khiến Hứa Hân Đóa sững người nửa ngày không thể phản ứng.

Đợi đến khi cô hoàn hồn lại, lập tức đá cho Đồng Duyên một phát: “Đồ khốn kiếp!”

Đồng Duyên làm bộ vô tội: “Tôi lại làm sao nữa?”

“ETôi đi đây, mặc kệ cậu luôn.”

Hứa Hân Đóa nói xong liền vội đi mở cửa sổ, vẫn là Đồng Duyên bước tới giúp cô mặc lại áo khoác lông vũ, sau đó cùng cô nhảy qua cửa sổ tiễn cô về.

Cuối cùng thấy Hứa Hân Đóa lên xe của Đức Vũ, Đồng Duyên mới yên tâm phần nào. Dù Hứa Hân Đóa mạnh mẽ đến đâu, trong mắt cậu, cô vẫn cần được bảo vệ — hổ đơn độc cũng sợ đàn sói.

Trên đường quay lại, Đồng Duyên thấy Thiệu Thanh Hòa đang ngồi trong phòng bán hàng tự động, mở cửa sổ, hút thuốc, nhìn chằm chằm về phía mình.

Đồng Duyên: “…”

Học bá lớp Hỏa Tiễn còn ngông nghênh hơn cả mình à?

Thiệu Thanh Hòa vẫn giữ vẻ tươi cười như thường, bị bắt gặp cũng không lúng túng, thản nhiên nói: “Đôi bên giữ bí mật nhé.”

Đồng Duyên gật đầu: “Được.”

Đi được một đoạn, Đồng Duyên lại quay trở lại, đứng trước mặt Thiệu Thanh Hòa hỏi thẳng: “Cậu đối với cô ấy… có thái độ gì?”

Thiệu Thanh Hòa thật sự nghiêm túc nghĩ ngợi một lúc, sau đó đáp: “Rất hứng thú.”

Đồng Duyên hơi ngẩng cằm, hỏi tiếp: "Vậy rồi sao nữa?”

“Chẳng còn gì nữa đâu. Giữa hai người có lẽ chẳng ai chen vào được.”

Thiệu Thanh Hòa rất giỏi quan sát người khác, nên dễ dàng nhận ra mối quan hệ giữa Hứa Hân Đóa và Đồng Duyên không hề tầm thường.

Mối quan hệ như vậy, nếu không phải Đồng Duyên đã làm gì khiến Hứa Hân Đóa hoàn toàn tuyệt vọng, thì cô sẽ không rời bỏ cậu.

Tương tự, Đồng Duyên cũng sẽ luôn chặt chẽ giữ lấy Hứa Hân Đóa — dù sau khi nhập học có giữ khoảng cách, ánh mắt của cậu vẫn luôn dõi theo cô.

Giữa hai người này như có một chiếc xiềng khóa chặt lấy nhau, người ngoài không thể chen chân vào.

Câu trả lời này ngược lại lại khiến Đồng Duyên thấy hài lòng, thái độ với Thiệu Thanh Hòa cũng tốt lên đôi chút, lại hỏi tiếp: “Cậu thế này là ‘sụp đổ hình tượng’ rồi hả?”

“Cũng không hẳn, chỉ là… khi cậu thấy phiền thì còn có cô ấy bên cạnh, tôi thì không.”

“Còn Mục Khuynh Diệc thì sao?”

“Cậu ta cũng phiền, hà tất phải làm ô nhiễm nhau thêm nữa.”

Đồng Duyên không nói gì thêm, chỉ liếc nhìn Thiệu Thanh Hòa lần nữa, thấy cậu ta hít một hơi thuốc, khói thuốc phả ra từ cánh mũi, lúc hút thuốc thì trầm mặc, động tác thuần thục — rõ ràng không phải lần đầu.

Đồng Duyên thực sự cảm thấy mở mang tầm mắt, đột nhiên nhớ đến lời Hứa Hân Đóa từng nói, rằng Thiệu Thanh Hòa có khả năng sẽ tự sát.

Sau khi quay về ký túc xá, Đồng Duyên nhắn cho Hứa Hân Đóa kể lại chuyện này.

Hứa Hân Đóa lúc đó đang ngồi trên xe, phản hồi cũng rất nhanh: “Tôi cảm thấy Thiệu Thanh Hòa đang trong giai đoạn đưa ra lựa chọn, một là kết thúc tất cả, hai là dứt bỏ gia đình gốc.
Lựa chọn đầu tiên là để giải thoát bản thân, cũng là cách trả thù gia đình – khiến bố mẹ mất thêm một đứa con nữa, đau thấu tim gan.
Lựa chọn thứ hai là sống tiếp, vì chính mình.”

Đồng Duyên: “Ồ? Hiểu cậu ta dữ ha.”

Hứa Hân Đóa: “Tôi chỉ thích cậu.”

Đồng Duyên: “Được rồi, dỗ ngon rồi đấy.”

Hứa Hân Đóa: “Chắc là lên đại học, sẽ là thời điểm Thiệu Thanh Hòa đưa ra quyết định. Không biết một năm rưỡi còn lại cậu ấy có thể trụ nổi không.”

“Thật ra có lúc tôi hơi sợ cậu ấy, cứ cảm giác cậu ấy yếu đuối hơn bất cứ ai, rất sợ một ngày nào đó cậu ấy bỗng nhiên biến mất.”

“Cậu ấy nói tôi là chỗ dựa của cậu ấy, cậu ấy luôn muốn biết tôi đã làm sao để vượt qua mọi thứ.”

Đồng Duyên: “Cậu muốn cứu cậu ta à?”

Hứa Hân Đóa: “Cũng không hẳn, thật ra bản thân còn lo chưa xong, đâu ra lòng tốt mà đi cứu người khác… Chỉ là… thấy có chút tiếc nuối.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK