Mục lục
Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói rồi, cô xoay người rời khỏi thư phòng và đóng cửa lại.

Làm xong tất cả, cô trở về phòng, bước vào nhà vệ sinh, bình thản rửa sạch tay và con dao, sau đó thay bộ đồng phục học sinh.

Cô còn cẩn thận chọn đồ, xem nên mang gì trong cặp, trước khi đi còn xịt thêm ít nước hoa.

Cô giấu con dao găm vào túi áo khoác.

Từ bao giờ tâm hồn cô bắt đầu trở nên méo mó, vặn vẹo đến vậy?

Ngay cả cô cũng không nói rõ được.

Cô biết mình không còn tương lai nữa. Cô không chịu nổi cuộc sống khốn khó. Cha mẹ nhà họ Mục đã không còn quan t@m đến cô, hôn ước thì bị hủy bỏ, trường học có lẽ cũng chẳng còn chỗ cho cô nữa.

Cô còn có thể dựa vào ai? Mục Khuynh Diệc ư? Anh ta còn lo chưa xong thân mình. Ghen tị. Đố kỵ.

Tại sao Hứa Hân Đóa đã rời khỏi nhà họ Mục rồi mà vẫn sống tốt đến vậy?

Trên giá sách của cô vẫn còn những tạp chí mà Hứa Hân Đóa làm trang bìa, đẹp đến chói mắt. Chỉ cần xinh đẹp là có thể muốn gì được nấy ư? Sự đối lập ấy càng khiến cô thấy nhục nhã, càng khiến lòng cô đầy bất mãn.

Tại sao tất cả chuyện này lại xảy đến với cô? Nếu cô sinh ra bình thường, có lẽ sẽ không khổ sở đến vậy.

Cho cô có được mọi thứ, rồi lại lấy đi tất cả — nên cô ghen tị đến mức tâm hồn cũng biến dạng.

Cuộc đời cô sẽ không còn tốt đẹp nữa, không còn gì để trông đợi.

Vậy thì… cùng nhau hủy diệt đi!

Đến trường rồi, cô biết mình chỉ có thể ra tay được một lần. Sau đó, mọi người sẽ đề phòng cô. Cô từng học piano, học múa, chỉ biết chút ít kỹ năng tự vệ cơ bản. Sớm biết vậy, cô đã đi học võ thuật, ít nhất lúc nổi giận còn có thể đánh người, lúc này cũng có thể dùng được.

Cô chỉ có thể trông chờ vào sự bất ngờ.

Nhát dao này… nên dành cho ai đây?

Thẩm Trúc Hàng? Lý Tân Ninh? Hứa Hân Đóa?

À… nếu là Đồng Duyên thì Hứa Hân Đóa có phải sẽ đau lòng hơn không?

Thẩm Trúc Hàng vốn không có tim, Lý Tân Ninh cho dù có chuyện gì, cùng lắm cũng buồn vài ngày rồi lại tìm người khác.

Chỉ có Đồng Duyên và Hứa Hân Đóa là khác — thiếu một người, người còn lại sẽ phát điên.

Trước khi rời khỏi nhà họ Mục, cô còn cố ý khóa kỹ tất cả cửa, kiểm tra từng khung cửa sổ, đảm bảo không có sơ hở nào, rồi mới yên tâm rời đi.

Cô không còn tài xế riêng nữa, nên chỉ có thể tự mình nghĩ cách đến trường.

Cô đi bộ đến cổng khu biệt thự, lấy điện thoại ra đặt xe. Sau khi ngồi lên xe, cô lại một lần nữa kiểm tra những món đồ trong balô – những thứ này nếu mang theo, dù có bị bắt cũng tiện để sống qua ngày, toàn là vật dụng thiết yếu.

Mục Khuynh Dao khoác áo ngoài, đội mũ, cúi thấp đầu đi trong khuôn viên trường, trông cũng không quá nổi bật.

Cô đến đúng lúc đang là giờ ra chơi, học sinh trong đại sảnh và hành lang đùa giỡn náo nhiệt, chỉ cảm thấy có người đeo balô đi trong trường lúc chưa tan học thì có hơi lạ mắt một chút.

Chẳng lẽ là mới đến trường sao?

Lác đác có người nhận ra Mục Khuynh Dao, tụ lại thì thầm bàn tán:

– "Là Mục Khuynh Dao đúng không?"

– "Hả? Cô em giả ấy á?"

– "Hình như là vậy."

– "Cô ta còn dám vác mặt đến trường à?"

Mục Khuynh Dao loáng thoáng nghe được, hoặc ít nhất là nhận ra những lời bàn tán ấy, cô mím chặt môi, cố gắng không để bản thân bị ảnh hưởng.

Cô không biết người mình muốn tìm đang ở đâu, đi tới hành lang lớp học của lớp Hỏa Tiễn rồi nhìn vào trong qua cửa sổ, trong lớp chỉ còn một phần học sinh. Giờ này chắc những người khác đã sang lớp khác học hoặc đang tham gia các câu lạc bộ rồi.

Người cô muốn tìm không có trong lớp.

Cô xoay người định rời đi, thì lại chạm mặt với Hứa Hân Đóa.

Hứa Hân Đóa nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, không có ý định chào hỏi, trực tiếp định lướt qua cô mà đi. Nhưng sau khi phát hiện có gì đó không ổn, cô quay đầu nhìn lại Mục Khuynh Dao, đưa tay nâng cằm Mục Khuynh Dao lên quan sát rồi hỏi: “Là Thẩm Trúc Hàng lại đánh cô à?”

Mục Khuynh Dao ngỡ ngàng nhìn Hứa Hân Đóa, nhất thời bối rối, không kịp phản ứng gì, cũng không trả lời.

Hứa Hân Đóa lại hỏi tiếp: “Là Mục Văn Ngạn đánh?”

“Ừm.”

Hứa Hân Đóa buông tay, lùi lại một bước, trong ánh mắt hiện lên sự chán ghét.

Nhìn là biết, chỉ cần nhắc đến cha Mục là Hứa Hân Đóa đã tỏ rõ sự ghê tởm.

Sau đó Hứa Hân Đóa nói: “Bà nội ở viện dưỡng lão sống khá ổn. Chi phí sau này tôi sẽ lo, bây giờ cô chỉ cần lo cho bản thân là được.”

Ồ... còn có cả một người bà nội nữa.

Trong lòng Mục Khuynh Dao chẳng có chút khái niệm gì về người bà ấy, cũng không có ý định nhận. Cô chỉ qua loa gật đầu một cái.

Hứa Hân Đóa đúng là nghĩ quá xa rồi, bản thân Mục Khuynh Dao còn đang sống lay lắt, sao có thể lo cho một bà già xa lạ chứ?

Hứa Hân Đóa lại nói tiếp: “Mẹ vẫn còn tình cảm với cô, chắc là sẽ không bỏ mặc cô hoàn toàn. Nhưng cũng sẽ không sống cùng cô nữa đâu. Cô tự tìm nơi mà ở đi. Dù sao thì chỉ cần trong nhà có cô, tôi sẽ không về. Bà ấy cũng sẽ để ý điều đó.”

Cách nói chuyện vẫn khó nghe như xưa.

Mục Khuynh Dao nhìn Hứa Hân Đóa, hơi cau mày, nói: “Hứa Hân Đóa, tính cách của cô thật sự rất đáng ghét.”

“Cô còn đáng ghét hơn.”

Hứa Hân Đóa đáp xong thì cầm sách bước về phía một lớp học khác.

Lâu Hử đang đợi Hứa Hân Đóa ở không xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK