Bị phán thế nào thì là như thế.
Phải bị trừng phạt.
Khi cha Mục tỉnh lại, liền nhìn thấy mẹ Mục đang ngồi trên ghế sofa trong phòng bệnh, xem một đống hợp đồng, gọi điện xác minh tình hình với các nhân viên cũ của công ty.
Công ty phía cha Mục sụp đổ, rất nhiều người lo lắng ông sẽ quỵt lương nên đã bắt đầu đi tìm việc khác, điều đó cũng là điều dễ hiểu.
Thế nhưng công ty đang phá sản lại đột ngột trở thành chi nhánh của tập đoàn nhà họ Đồng, đẳng cấp công ty tăng vọt, phúc lợi thậm chí còn tốt hơn trước kia, khiến những nhân viên ở lại đều vô cùng ngạc nhiên và vui mừng.
Một số người đã rời đi cũng muốn quay trở lại, nhà họ Đồng cũng đều tiếp nhận hết, đồng thời thông báo sẽ cử hai quản lý nhân sự đến để đàm phán lại tiền lương và phúc lợi với các nhân viên.
Tình hình công ty lập tức chuyển biến tốt lên rất nhiều.
Lúc này, mẹ Mục đang kiểm tra lại tình hình của công ty, sau khi nắm rõ sẽ bàn giao lại cho người của nhà họ Đồng.
Đang nói chuyện thì thấy cha Mục tỉnh lại, động tác của bà khựng lại một chút, sau đó lại tiếp tục trò chuyện, sắp xếp mọi việc xong xuôi mới cúp máy rồi ra ngoài gọi bác sĩ.
Bác sĩ vào kiểm tra sơ bộ cho cha Mục, dặn dò mẹ Mục vài câu rồi rời đi.
Cha Mục nhìn mẹ Mục, môi run run, gọi: “Nhân Tầm à…”
Mẹ Mục nhìn bộ dạng yếu ớt của ông, sau đó nói: “Nhà họ Đồng đồng ý thu mua công ty, rất nhiều việc đã thương lượng xong rồi, ông…”
Đôi mắt cha Mục lập tức sáng lên, vội hỏi: “Họ có thể… đầu tư vốn không? Dự án này làm xong chắc chắn sẽ có lãi…”
“Họ chỉ thu mua thôi.”
“Bà bảo Đóa Đóa đi xin họ giúp tôi!”
“Ông nghĩ Đóa Đóa còn giúp ông sao? Ông đã làm con bé tổn thương đến mức ấy rồi. Nhà họ Đồng đồng ý làm vậy đã là hết lòng hết dạ rồi.”
Cha Mục lại trở nên im lặng. Mẹ Mục không bận t@m đến cảm xúc của ông, tiếp tục báo cáo tình hình bên này.
Bắt đầu từ chuyện công ty, rồi nói đến chuyện Mục Khuynh Dao đã làm tổn thương Thẩm Trúc Hàng và Lý Tân Ninh, hiện đang bị tạm giam ở đồn cảnh sát. Bà sẽ không giúp đỡ Mục Khuynh Dao nữa, đã hoàn toàn thất vọng về đứa con này.
Trước kia, bà còn nghĩ đến chuyện tìm chỗ ở cho Mục Khuynh Dao, sắp xếp chuyển trường. Bây giờ thì thấy không cần thiết nữa.
Trong mắt bà, đó là một đứa trẻ khiến người ta cảm thấy sợ hãi — rõ ràng là do chính mình nuôi lớn, vậy mà sao lại trở nên như thế này?
Cha Mục nghe đến đây thì khẽ nhắm mắt lại, lông mày nhíu chặt, dường như cũng đầy phẫn nộ, nhưng chẳng nói lời nào.
Mẹ Mục tiếp tục: “Giờ ông đã tỉnh rồi thì tôi không ở lại nữa, bên tôi còn đang sửa nhà. Tôi sẽ thuê hộ lý chăm sóc cho ông, Tiểu Diệc cũng sẽ thỉnh thoảng qua thăm…”
“Nhân Tầm…” – Cha Mục đột nhiên mở mắt, đưa tay định nắm lấy tay mẹ Mục, nhưng cánh tay đang cắm kim truyền khiến ông không thể nhúc nhích.
Mẹ Mục vẫn bình thản tiếp tục: “Tôi còn một ít tiền lưu động, đến lúc sẽ chuyển cho ông.”
Thấy mẹ Mục thật sự định rời đi, cha Mục không màng đến kim truyền nữa, đột ngột vươn tay kéo lấy áo bà, giọng gấp gáp: “Đừng đi mà được không? Tha thứ cho tôi đi, tôi thật sự rất nhớ bà… tôi…”
“Không được.” – Mẹ Mục dứt khoát từ chối.
Đây là điều cha Mục chưa từng nghĩ đến. Ông lần đầu tiên thấy mẹ Mục có dáng vẻ như thế này.
Rõ ràng bà đã chịu đến thăm ông sau khi mọi chuyện xảy ra, nhưng lại không chịu tha thứ…
Cuối cùng, mẹ Mục vẫn bắt đầu thu dọn đồ đạc, ra ngoài sắp xếp thuê người chăm sóc.
Khi bà quay lại, tiếp tục thu xếp hành lý và đặt vé tàu về, cha Mục nói: “Tiền bà cứ giữ đi… giữ mà dùng.”
“Không cần, tôi sẽ chuyển cho ông. Tôi không muốn tiếp nhận thêm bất kỳ lòng tốt nào từ ông nữa. Từ nay về sau, chúng ta đừng liên lạc nữa.”
Nói xong, mẹ Mục xách túi rời đi, để lại cha Mục một mình trong phòng bệnh.
Bà không muốn nhận thêm bất cứ điều gì từ cha Mục, cũng là để không lưu lại ẩn họa cho tương lai.
Sau khi đến, Mục Khuynh Diệc đã kể cho bà biết cha Mục cũng đã đánh Mục Khuynh Dao, có lẽ đó chính là nguyên nhân đã khiến cô bé mất kiểm soát.
Đó cũng là lời cảnh tỉnh để bà hiểu rằng: cha Mục đã bạo hành gia đình.
Một người đàn ông vướng vào gái gú, cờ bạc, còn đánh đập vợ con — không xứng đáng được tha thứ, đáng bị dìm xuống bùn đất, đừng để làm hại người khác nữa.
Bà không muốn khiến các con thất vọng thêm lần nào nữa, cho nên lần này, bà phải làm cho sạch sẽ, dứt khoát.
Hộ lý thấy tay cha Mục rỉ máu liền hốt hoảng gọi bác sĩ, khiến phòng bệnh náo loạn một lúc. Cha Mục như người mất hồn.
Cô con gái mà ông giữ lại thì cầm dao đâm ông. Cô con gái mà ông từng ghét bỏ lại là người cứu giúp ông.
Công ty ông điều hành thì sụp đổ, người vợ từng luôn dịu dàng giờ đây buộc phải trở nên mạnh mẽ. Chỉ còn mình ông, vẫn vô dụng như cũ, chỉ biết dùng bạo lực để trút giận.
Thật sự vô dụng.
Trường học bắt đầu điều tra sự việc bạo lực lần này, chuyện Thẩm Trúc Hàng ngoại tình với Lý Tân Ninh trong thời gian đính hôn — hơn nữa còn là do Lý Tân Ninh chủ động quyến rũ — cũng bị lan truyền ra ngoài.
Thẩm Trúc Hàng bị thương, Lý Tân Ninh bị rạch một đường trên cánh tay, phải khâu lại, có khả năng sẽ để lại sẹo. Cô ta đã khóc liền mấy ngày. Hai người này hiện đều chưa đi học lại, chắc là đang nghỉ ngơi hồi phục.
Về phần Mục Khuynh Dao thì không có tin tức gì rõ ràng, nhà họ Mục dường như cũng buông tay không quản nữa, e là chỉ đợi tuyên án.
Nói cho cùng, ngay cả cha nuôi cũng dám đâm, nhà họ Mục còn có thể quản nổi sao?
Gần đây, mỗi lần Mục Khuynh Diệc và Hứa Hân Đóa đi học đều sẽ gặp những ánh mắt kỳ quái từ các học sinh xung quanh.
Mục Khuynh Diệc từng là kiểu nam thần trong mắt mọi người, giờ cũng trở thành đối tượng của mấy tin đồn bàn tán, dần dần danh tiếng không còn được như trước, số nữ sinh nguyện ý đứng ra bênh vực cậu ta cũng ít đi thấy rõ.
Còn Hứa Hân Đóa thì ngay từ khi chuyển trường đã quen với việc bị bàn tán rồi, giờ đây những lời phê bình dành cho cô cũng ít hơn, thậm chí có chiều hướng tốt lên. Dù sao mọi người vẫn có lòng thương cảm dành cho người bị hại, nên số người đứng về phía Hứa Hân Đóa ngày một nhiều.