Cậu vội vã đi tới, cúi người hỏi Hứa Hân Đóa: "Sao cậu lại đến đây?"
Hứa Hân Đóa vừa thấy Đồng Duyên liền dừng tay, hai tay ôm lấy mặt cậu hỏi: "Cái gì thế này?!"
Cô đang xuất hồn à?!
Đồng Duyên cũng còn đang muốn hỏi câu đó: "Cậu làm sao thế?"
Hứa Hân Đóa ngơ ngác trả lời: "Tôi không sao mà!"
Đồng Duyên nhận ra có gì đó không ổn, đỡ lấy cô rồi hỏi: "Cậu uống rượu à?"
"Tôi nói cho cậu nghe nhé, loại rượu trái cây đó ngon cực luôn!" – Hứa Hân Đóa vừa nói xong liền cười ngây ngô.
Đồng Duyên lập tức hiểu ra – Hứa Hân Đóa tửu lượng cực tệ, kiểu "một ly gục", giờ lại uống rượu trái cây nên say rồi. Cậu cuống lên, đỡ lấy Hứa Hân Đóa rồi quay sang giải thích với Doãn Họa: "Mẹ ơi, cô ấy uống say rồi, đi nhầm chỗ, hay là mẹ về trước nhé?"
"Mẹ không muốn về đâu, mệt lắm rồi, mẹ ở lại đây luôn nhé." – Doãn Họa vừa nói vừa đứng dậy bước lên cầu thang.
Bà cũng không làm khó gì, sợ Đồng Duyên cuống quá, nhưng khi bước lên cầu thang, lại khẽ cười. Cười rất vui vẻ, như thể thấy hai đứa nhỏ này thật đáng yêu.
Đồng Duyên vội hỏi Hứa Hân Đóa: "Vừa rồi cậu không có nói bậy gì chứ?"
Hứa Hân Đóa như kiểu mất trí nhớ, cau mày cố gắng nhớ lại, sau đó lắc đầu: "Không có mà..."
"Vậy thì được, để tôi đưa cậu về."
Kết quả là Hứa Hân Đóa vừa đứng dậy đã đi thẳng lên lầu, hướng về phòng của Đồng Duyên:
"Tôi muốn đi tắm cái đã, đi dạo cả ngày mệt quá, người đổ mồ hôi hết rồi."
Đồng Duyên vội chạy theo, nhưng không cản nổi Hứa Hân Đóa. Vừa bế cô lên thì cô lập tức la loạn, cậu không còn cách nào đành phải đặt cô xuống.
Doãn Họa vẫn còn ở trong nhà, nếu làm ầm ĩ sẽ không hay.
Hứa Hân Đóa đi thẳng vào phòng của Đồng Duyên, cậu theo sau vừa đi vừa nói:
"Cậu không thể ở đây được, mẹ tôi đang ở đây mà!"
Hứa Hân Đóa không quan tâm, vừa đóng cửa lại đã bắt đầu c ởi đồ, vừa cởi vừa đi vào phòng tắm.
Đồng Duyên còn định khuyên thêm vài câu, nhưng vừa thấy cảnh đó liền lập tức quay đầu đi chỗ khác. Một lát sau đã nghe thấy tiếng nước chảy.
Cậu quay đầu nhìn lại, phát hiện cửa phòng tắm vẫn khép hờ, chưa khóa, đồ lót bị cô tiện tay vứt ngay trước cửa.
Đồng Duyên đành phải thỏa hiệp, đi vào phòng thay đồ tìm bộ đồ nào đó cho Hứa Hân Đóa mặc.
Quần áo nam khá nhiều món cô mặc vừa, chỉ là hơi rộng một chút. Nhưng nội y thì cậu không có thật. Cuối cùng, cậu tìm được một chiếc qu@n lót dùng một lần trong bộ đồ du lịch, đặt ở cửa phòng tắm, nói:
"Đồ lót thì dùng tạm cái này nhé, tôi chuẩn bị cho cậu một chiếc quần dài, khi ra thì mặc cái đó, còn đồ ngủ thì mặc đồ của tôi."
Nói xong, Hứa Hân Đóa không đáp lại gì cả.
Cậu lại gọi thêm lần nữa: "Hứa Hân Đóa."
Vẫn không có phản hồi.
Đồng Duyên lập tức thấy bất an — phòng cậu có bồn tắm khá lớn, nhỡ đâu cô ngâm nước rồi ngủ quên, bị trượt xuống thì nguy mất.
Cậu vội đẩy cửa bước vào.
Vào tới nơi thì thấy Hứa Hân Đóa đang nằm trong bồn tắm, thực sự đã ngủ thiếp đi rồi, thân thể chỉ cần trượt thêm chút nữa là sẽ bị ngập nước…
Cậu trợn trắng mắt, lẩm bẩm vài câu rồi cầm lấy khăn tắm, bước đến xả hết nước trong bồn. Đồng Duyên cố gắng hết sức để "phi lễ chớ nhìn", không nhìn lung tung. Khi nước đã xả gần hết, cậu ném thẳng khăn tắm lên người Hứa Hân Đóa.
Tuy nhiên… khăn chưa được trải thẳng, cậu lại phải kéo chỉnh lại.
Nói thật, lúc ở trong cơ thể Hứa Hân Đóa thì cảm thấy rất tự nhiên, không có cảm giác gì quá đặc biệt, cứ như là chính cơ thể của mình, chẳng có gì to tát.
Nhưng giờ nhìn từ góc độ bản thân, cảm giác thị giác đúng là... quá mạnh.
Cậu kéo Hứa Hân Đóa ra, quấn khăn tắm lại, rồi bế cô ra khỏi phòng tắm.
Tóc của Hứa Hân Đóa ở phần đỉnh đầu vẫn khô, chỉ có đuôi tóc bị ướt. Đồng Duyên đành đặt cô lên giường, sau đó quay lại phòng tắm lấy khăn khô, giúp cô lau tóc.
Lúc này, Hứa Hân Đóa cũng tỉnh lại, mở mắt mơ màng nhìn Đồng Duyên một cái, rồi lật người sang bên khác.
Đồng Duyên đành phải theo tư thế của cô mà di chuyển theo, tay vẫn tiếp tục lau tóc cho cô.
Chiếc khăn tắm vốn đã không được quấn cẩn thận, giờ lại càng lỏng lẻo, lộ ra một phần cơ thể cùng đôi chân dài.
Hứa Hân Đóa nhìn quanh phòng, rồi lại nhìn Đồng Duyên:
"Sao tôi có thể nhìn thấy cậu nhỉ?"
"Vì bây giờ cậu đang ở trong chính cơ thể của mình."
"Ồ..."
"Cậu định ngủ lại đây à?"
"Ừ, tôi buồn ngủ lắm rồi."
Đồng Duyên nghiến răng ken két đầy tức tối.
Nhưng mà cậu thật sự không làm gì được cái cô tiểu tổ tông này.
Không có tửu lượng còn bày đặt uống rượu, may mà hôm nay là chạy tới chỗ cậu, chứ mà đi lạc vào nhà ai khác thì sao mà biết chuyện gì xảy ra?
Đồng Duyên lại mở miệng: "Cậu dậy mặc đồ ngủ vào đi."
Hứa Hân Đóa ngoan ngoãn ngồi dậy, chiếc khăn tắm lập tức rơi xuống đất.