Tài xế riêng của cô cũng đã nghỉ việc, cô không thể nhờ tài xế đi mua đồ được nữa, chỉ còn cách dùng tiền tiêu vặt để đặt hàng online hoặc gọi đồ ăn ngoài.
Hôm nay trong nhà bỗng có tiếng động, Mục Khuynh Dao còn tưởng là người nhà quay về, bước ra khỏi phòng thì thấy là người môi giới nhà đất, dẫn theo khách tới xem nhà.
Cô chỉ đứng lặng một bên nhìn, sau đó quay đầu trở lại phòng, vì cô còn đang mặc đồ ngủ, không tiện gặp người. Việc có người lạ đến nhà cũng không ai thông báo cho cô biết.
Cô lén nghe ngóng một lúc trong phòng thì phát hiện mấy người môi giới kia đang trao đổi với khách, lời nói bóng gió đều ngụ ý rằng căn nhà này sẽ được bán nhanh chóng, càng sớm càng tốt.
Từ sau khi nhà phá sản, cha cô hoàn toàn không thèm đoái hoài gì đến cô nữa, bỏ mặc cô lại căn nhà này tự sinh tự diệt.
Giờ đến cả nhà cũng sắp bị bán đi, mà không một ai thông báo với cô. Ngay cả chuyện ngày mai có công ty chuyển nhà tới dọn dẹp, cô cũng phải nghe lỏm từ miệng môi giới nhà đất mới biết được.
Không cho cô chút thời gian nào để thu dọn đồ đạc. Mà sau khi dọn đi rồi, cô sẽ ở đâu?
Không hề có bất kỳ sự sắp xếp nào cho cô cả.
Một quân cờ bị vứt bỏ mà thôi.
Sự sống chết của cô đối với cha Mục chỉ là chuyện không quan trọng, không còn giá trị lợi dụng nữa thì cô cũng hoàn toàn trở nên vô dụng.
Mục Khuynh Dao lấy điện thoại ra, mở WeChat lên nhưng không có tin nhắn chưa đọc nào.
Hôm qua cô đã gỡ bỏ ứng dụng của trường học, chỉ là muốn kiểm soát bản thân, không để mình tiếp tục lên diễn đàn trường để xem tin tức. Trong WeChat còn lưu tin nhắn của Thẩm Trúc Hàng nói lời chia tay với cô:
Thẩm Trúc Hàng: Mục Khuynh Dao, chúng ta chia tay đi. Tôi thật sự rất ghét bị cậu lừa gạt lợi dụng.
Thẩm Trúc Hàng: Ba tôi bảo tôi nên đích thân nói lời chia tay cho đàng hoàng, nhưng tôi thấy chẳng cần thiết. Một người như cậu, toàn nói dối, chiếm lấy vị trí của người khác mà vẫn tỏ vẻ đương nhiên, thật sự rất ghê tởm. Tân Ninh đã sớm nói cậu chắc chắn không phải con ruột trong nhà đó, tôi không tin. Giờ xem ra, vẫn là cô ấy nhìn người chuẩn nhất.
Thẩm Trúc Hành: Thôi, tôi xóa bạn đây. Tạm biệt.
Mục Khuynh Dao không trả lời lại tin nhắn của Thẩm Trúc Hàng, cô biết bên kia chắc chắn đã xóa cô khỏi danh sách bạn bè, có nhắn gì đi nữa cũng chỉ hiện ra biểu tượng đỏ cho biết mình đã bị xóa.
Cô cũng biết, mình đã bị đuổi khỏi nhóm bạn bè, những người từng thân thiết đều đã xóa liên lạc với cô.
Thậm chí còn có người trực tiếp gửi tin nhắn: “Mặt dày thật đấy.”
Rồi cũng xóa cô luôn.
Hiện tại, cô đang đối mặt với việc bị Thẩm Trúc Hàng hủy hôn, cha Mục mặc kệ cô sống chết, căn nhà sắp bị bán, và sau đó... cô sẽ không còn chỗ ở nữa.
Cô biết, nhà họ Mục phá sản, trong lòng cha Mục nhất định mang đầy oán hận với cô. Nếu không phải vì bà ngoại cô đã tráo đổi đứa trẻ năm xưa, nhà họ Mục cũng sẽ không rơi vào tình cảnh này. Trong suy nghĩ của cha Mục, việc công ty rơi vào khủng hoảng không phải lỗi của ông, sự phá sản của gia đình cũng chỉ là do hôn ước không chắc chắn.
Tất cả những thù hận ấy cuối cùng đều bị đổ lên người cô.
Đó chính là lý do cha Mục hoàn toàn bỏ mặc cô.
Mục Khuynh Diệc thì học nội trú ở trường, ngày ngày không về nhà. Mẹ Mục thì đã dọn ra ngoài sống từ lâu, còn cố tình tránh né cô, nơi ở và cả thông tin liên lạc Mục Khuynh Dao đều không hề biết.
Tương lai phải đi đâu, sống thế nào, cô không biết nữa. Trong khoảnh khắc, lòng cô nguội lạnh, không còn chút hy vọng nào.
Đang ngẩn ngơ thì Mục Khuynh Dao cúi đầu thấy có tin nhắn từ Mục Khuynh Diệc gửi đến: “Anh đã xem mấy căn hộ cho thuê ngắn hạn, em xem thử cái nào phù hợp.”
Nhìn thấy tin nhắn ấy, Mục Khuynh Dao không khỏi sững sờ — trong tất cả mọi người, chỉ còn người anh trai này còn nhớ tới cô.
Cô lặng lẽ nhìn những tấm ảnh chụp màn hình mà Mục Khuynh Diệc gửi, không lập tức trả lời, mà nhanh chóng đặt điện thoại xuống, bắt đầu thu dọn phòng, sắp xếp đồ đạc.
Sau đó, cô tìm được một con dao găm trong tủ của mình.
Cô lấy ra, quan sát rồi dùng móng tay thử độ sắc bén, sau đó bắt đầu lật qua lật lại chơi dao trong tay.
Lúc này bên ngoài lại có tiếng động, Mục Khuynh Dao đi ra cửa, hé một khe nhỏ rồi thò đầu nhìn ra ngoài — là cha Mục quay về, dường như đang nói chuyện với người mua nhà.
Chờ người mua rời đi, cha Mục một mình đẩy cửa bước vào nhà.
Vừa vào nhà, ông nhìn quanh một lượt như muốn ngắm lại căn nhà này lần cuối, rồi đi thẳng đến thư phòng, chắc là muốn thu dọn những món đồ quan trọng của mình.
Mục Khuynh Dao rút lui về phòng mình, xỏ vào một đôi tất, kiểm tra bước chân không phát ra tiếng động rồi mới yên tâm. May mà cô không cao lớn như những người nhà họ Mục, nếu không thì đúng là phiền toái.
Cô cầm dao, bước nhẹ nhàng về phía thư phòng của cha Mục. Cánh cửa thư phòng không đóng chặt, cô len lén quan sát, sau đó rón rén bước vào, bất ngờ cất tiếng gọi: “Cha ơi.”
Cha Mục hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân từ trước, bị giật mình quay người lại, ngay khoảnh khắc xoay người — bụng ông liền bị đâm một nhát dao.
Cha Mục bị tấn công bất ngờ, theo phản xạ liền vung tay đẩy mạnh Mục Khuynh Dao ra. Cô thuận tay rút dao ra khỏi người ông, lùi lại mấy bước mới đứng vững.
Cha Mục ôm chặt bụng đầy đau đớn, cả người đã không còn đứng thẳng nổi, ngã sập xuống sàn.
Ông dùng lực rất mạnh để bịt vết thương, nhưng máu vẫn không ngừng tuôn ra qua các khe ngón tay. Cơ thể ông co giật từng đợt, như thể đã mất khả năng kiểm soát sau cú đâm.
Cô đã cố ý chọn bụng — cô nghĩ nếu là xương sườn hoặc lưng thì có khi đâm không nổi, bụng vẫn là lựa chọn an toàn nhất.
Giờ xem ra lựa chọn đó quả là đúng.
Cha Mục trợn trừng mắt, căm tức nhìn Mục Khuynh Dao, hỏi với giọng khàn đặc như giấy bị xé rách: "Mày… mày muốn làm gì?"
Lúc đầu Mục Khuynh Dao cũng rất hoảng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô làm chuyện như thế này.
Nhưng khi thấy cha mình đau đớn ngã quỵ, bộ dạng thê thảm, máu chảy lênh láng, cô bỗng thấy trong lòng hả hê, bật cười lớn: “Ha ha, lúc trước ông đánh tôi không phải rất oai phong sao? Giờ sao lại chẳng còn chút oai nào vậy?”
Cha Mục đau đến mức không thể nói thêm lời nào nữa.
Mục Khuynh Dao khẽ nhíu mày, vẩy máu trên dao một cách ghét bỏ, “chậc chậc” hai tiếng rồi bước đến bên cha mình, tìm lấy điện thoại của ông, cố ý ném ra xa.
Làm xong, cô lùi lại, lạnh lùng nhìn ông như đang thưởng thức “tác phẩm” của mình.
Cô nhếch môi cười nhạt: “Ông cứ từ từ mà tận hưởng đi, một lúc chưa chết được đâu. Tôi sẽ khóa cửa thật chặt. Ha, cái đồ vô dụng, chỉ biết nổi giận mà chẳng có bản lĩnh, cuối cùng cũng phá sản rồi. Ông sống còn có ích gì nữa chứ? Tôi vốn chẳng thể trông cậy vào ông.”