• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bỏ lại tòa thành ma hồn đằng sau, họ lập tức bay lên không trung. Sáu người vẫn kề vai sát cánh phi hành, ánh sáng chói từ cái đầu của Tả Tiểu Đa bắn ra bốn phía, chói muốn mù mắt.

Một đường đi thẳng, cách mấy ngàn dặm sáu người vẫn có thể nhận thấy oán khí ngút trời phía sau.

Chỉ lần này đây, xem như đủ để hàng tỷ ma chúng Ma tộc nhớ đến chết cái tên Tả Tiểu Đa này.

Đa Đa Như Lai, càng nhiều càng tốt!

Thù này hận này, quyết không đội trời chung!

Bên kia, sáu người vừa ra ngoài cũng đồng thời còn chưa bình tĩnh nổi.

Lệ Trường Thiên cảm thấy cả người không ổn tí nào, cái mặt trông ngô ngố, còn đầu óc thì chết lặng. Cho dù hắn nằm mơ đi nữa, chính hắn cũng nghĩ không ra, vì sao mọi chuyện lại phát triển theo hướng này? Tả Tiểu Đa là thằng nhóc thối mà con gái nhà mình với tên Tả Trường Trường kia sinh ra, điều này khẳng định là đúng, có điều, nó đã là con của hai đứa kia, sao Vu tộc còn hao hết toàn lực để bảo vệ nó?!

Nếu không phải đã chứng thực Tả Tiểu Đa là con trai của Tả Trường Trường và con gái ruột mình từ trước, lúc Tả Tiểu Đa thi triển thủ đoạn và thái độ đám người Đại Vu của Vu tộc, cũng đã đủ căn cứ để hắn sinh nghi thực ra Tả Tiểu Đa mới là con trai ngoan của Hồng Thủy Đại Vu!

Lệ Trường Thiên có trăm lần cũng nghĩ mãi không ra cái tình tiết này, một đời người từng trải, nghĩ nát óc mà chẳng tìm được tí huyền cơ nào.

Đó là cháu ngoại của ta, là con trai của Ngự Tọa Tuần Thiên và Vũ Ma! Hoàn toàn không còn gì nghi ngờ ở đây nữa.

Nhưng mà bốn vị Đại Vu của Vu tộc trông còn căng thẳng hơn, nom như mất bảo bối, làm như nó mới là con trai của bọn hắn vậy, thật sự là… Lẽ nào có cái lí đấy.

Còn Tả Tiểu Đa, người vừa hưởng lợi trực tiếp của chiến trận này, thậm chí càng bàng hoàng hơn. Bên cạnh hắn, năm cái người này, chọn ra người nào cũng là cường giả, hắn đánh không nổi. Bất kỳ ai, chỉ cần dùng một ngón tay cũng đủ dí chết hắn, mạnh hơn nữa là một hơi thổi bay.

Sự tình rất quỷ dị phát triển đến loại tình huống này, ngoài Lệ Trường Thiên, Tả Tiểu Đa cũng nghĩ mãi không ra. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với hắn thế này?

Lẽ nào đúng như phán đoán của Đại trưởng lão Ma tộc, muốn xúi giục ta, lấy cớ này hãm hại ta?!

Cái này có phải là quá để mắt đến ta rồi?

Mặc dù ta là thiên hạ vô song, ta có thiên phú dị bẩm, trong đám tiểu bối ta là bất khả chiến bại, nhưng cùng lúc bốn vị Đại Vu ra tay, đồng tâm hiệp lực bảo vệ ta, không màng đến quan hệ ngoại giao, đồng minh đã hàng triệu năm với Ma tộc, cái giá phải trả của vụ hãm hại ta như này có lớn quá không? Kẻ thù lên kế hoạch như thế, ắt hẳn phải có âm mưu to lớn bên trong, chí ít việc trả giá lớn như thế cũng hợp tình hợp lí đấy.

Nhưng Tả Tiểu Đa càng nghĩ càng thấy viển vông, càng nghĩ càng thấy khó mà tưởng tượng nổi. Nhìn tình huống trước mắt, hắn đâu chỉ dùng sợ hãi mà hình dung, phải là kinh khủng vô cùng, khiến cho người ta lo lắng đề phòng không thôi.

Dựa vào suy nghĩ này, Tả Tiểu Đa trộm mở Diệt Không Tháp từ sớm, nhưng cuối cùng vẫn không dám hành động mù quáng. Ai mà biết lúc hắn làm bừa, hành động có đánh thức mấy vị đỉnh phong hiện tại ở bên cạnh, bị phản phệ hay không, bản thân còn chưa chắc ăn đã chạy thoát được.

Đây chính là năm cường giả đỉnh phong hiện tại đó!

Tả Tiểu Đa ở một bên nghĩ tới nghĩ lui, đoàn người đã bay ra khỏi rừng rậm Ma Linh.

Mấy người mới vừa đáp xuống an toàn, Lệ Trường Thiên chưa kịp mở lời, kinh ngạc nhìn Băng Minh Đại Vu bất thình lình xoay người, bụp hai quyền làm mắt Trúc Mang Đại Vu đen ngòm.

Trúc Mang Đại Vu bị tập kích bất ngờ, trở tay không kịp, vừa vặn ăn trọn hai cú của kẻ bên cạnh, sao vàng bay loạn, vũ trụ nổ lanh tanh bành trước mặt, đầu choáng mắt hoa, đau đớn chạy dọc toàn thân, kinh hoàng và giận dữ đan xen, nói: “Ngươi… Tại sao ngươi làm thế!”

Băng Minh Đại Vu cả giận nói: “Cái tên chẳng ra gì nhà ngươi, đã thế còn hãm hại ta, lừa ta đến đồng quy vu tận với lão ma đầu này. Trúc Mang, chuyện hôm nay còn chưa xử xong, lão tử còn cả đời chơi với ngươi, người chờ đấy, ta gọi thêm chị gái, anh rể liên thủ giết chết ngươi!”

Trúc Mang Đại Vu giận tím mặt: “Mẹ nó chứ, ngươi…”

Lời còn chưa nói hết, Băng Minh Đại Vu không kịp chờ, nhanh tay lẹ mắt nện thêm hai quyền nữa trúng hốc mắt hắn. Trông khuôn mặt Trúc Mang Đại Vu bây giờ, thật sự không dám nhìn thẳng.

Băng Minh Đại Vu đánh xong, lập tức xoay người chạy, một bên chạy một bên hô: “Thời gian còn lại ngươi nên ăn thì ăn, muốn uống thì uống, chờ lão tử cùng chị gái, anh rể đến tìm người thì không còn cơ hội đâu. Đừng có trách lão tử không nhắc nhở ngươi. Cmn người hãm hại ta như vậy, uổng công ta còn cứu ngươi một mạng.”

Nghe thấy người kia nói, Trúc Mang Đại Vu giận điên lên.

“Ngươi còn chưa xong? Được, bây giờ lão tử và ngươi không xong!”

Còn chưa nói hết câu, Trúc Mang Đại Vu đã nghiến răng nghiến lợi đuổi theo, nháy mắt bóng cả hai đều không thấy đâu.

Tả Tiểu Đa và Lệ Trường Thiên khó hiểu bội phần, chỉ trừng mắt nhìn không biết nên nói gì hơn.

Sau đó, Đan Không Đại Vu nói với Vô Độc Đại Vu: “A Độc, lần bế quan nghiên cứu không gian chồng chất đảo ngược chi thuật được thu hoạch ngoài ý muốn, ta thấy có phần giống với Thánh Nhân độc trong truyền thuyết, nhưng vẫn chưa dám động.”

Ánh mắt Vô Độc Đại Vu sáng lên, hứng thú bừng bừng: “Thánh Nhân độc? Còn có việc này sao? Thật hay giả vậy?”

“Ngay cả ta cũng chưa thể xác nhận, mới nói là hơi giống thôi, đi xem thử đi, tranh thủ linh cảm của ta vẫn còn, mau đi nhanh thôi, giải quyết xong chuyện này …” Lời nói vẫn chưa ngừng, Đan Không Đại Vu đã kéo Vô Độc Đại Vu đạp không trung rời đi.

Trong chớp mắt, bốn vị Đại Vu cùng nhau biến mất, bặt vô âm tín, làm như không thấy Tả Tiểu Đa, càng chưa chào hỏi Lệ Trường Thiên, cứ thế mà đi.

Trúc Mang và Vô Độc chẳng hiểu ra sao, nhưng nhất định có ẩn tình mới thấy Băng Minh và Đan Không dùng loại phương thức này kéo mình đi. Dựa vào tín nhiệm đối với huynh đệ, hai người không đôi co gì, cứ vậy theo đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK