Thật ra Băng Minh và Đại Không muốn tránh tiếp chuyện với đám người kia. Nếu để lão ma đầu này biết, lão đại nhà mình nhận tên tiểu tử Tả Tiểu Đa làm con nuôi, kiểu gì lão cũng xưng chú gọi cháu đến nghiện. Điều này tạm không nhắc đến, còn có việc bối phận bị hạ thấp! Chỉ riêng chuyện gặp trên chiến trường chưa tính, sau này lúc bình thường cũng gặp hắn, thật sự rất khó chịu. Cho nên hoàn toàn không thể đánh chào hỏi, chào lão ma đầu một tiếng, kiểu gì lão cũng hỏi: “Sao các ngươi lại chào như thế?”
Vấn đề này tuyệt đối không thể trả lời. Đánh chết ta cũng không kể cho hắn nghe. Ừm… vì thế, tranh thủ thời gian, mau chạy!
Lệ Trường Thiên trông mà càng ngu hơn. Tình huống này là như thế nào??? Sao lại đi hết cả rồi? Có ý gì đây? Các ngươi hô đánh kêu giết lâu như thế sao không viết nốt phần sau??? Cũng nên giải thích cho lão phu việc làm của các ngươi đi chứ? Sao các ngươi cứ thế mà đi? Bốn người các người đều bị ngu à, đặc biệt đến cứu giúp kẻ thù vượt qua ải khó rồi dứt áo ra đi?!
Lệ Trường Thiên cảm thấy nghẹn tức ở ngực, cmn thà các ngươi theo ta đánh một trận, còn hơn phải ăn bực thế này.
Lệ Trường Thiên vô thức quay đầu nhìn sang bên, đương nhiên cạnh hắn là Tả Tiểu Đa trông cũng ngu luôn giống hắn.
Thật ra Tả Tiểu Đa còn ngơ ngác hơn cả hắn.
Chuyện vừa rồi là sao?
Bây giờ tính thế nào?
Vì sao đám người kia lại cứu ta?
Sao họ lại đi rồi?
Sao ông già này lại cứu ta? Hắn có phải kẻ thù của mình không? Không phải cha mình giết chết con gái hắn à?
Trông ông già này có chỗ nào giống người tốt đâu. Người Vu tộc đi rồi, hắn muốn xuống tay với ta luôn à?
Ma Tổ ho khan, nói: “Khụ Khụ, hừm… Tiểu Đa… Tiểu tử, ngươi có ổn không?”
Lão nhân gia đã gắng hết sức già, cố làm cho giọng nói của mình nghe từ ái, dễ gần hơn một chút, nét mặt càng nhu hòa, hiền lành hơn một tí. Hắn ra sức muốn để lại ấn tượng tốt trước mặt cháu trai, vừa tiện cho mấy hoạt động gia tăng tình cảm sau này. Dù là gì đi chăng nữa, lúc trước, hắn cũng lỡ dọa sợ thằng nhãi này mất rồi.
Mặt mũi Ma Tổ không thể gọi là xấu, nói gì thì nói, có thể sinh ra cô con gái Ngô Vũ Đình xếp vào hàng mỹ nhân, gen cơ sở vẫn rất mạnh, ít nhất hắn cũng được đánh giá là khôi ngô tuấn tú, nhất định xứng đáng. Có điều, thế nào mà nhiều năm tu luyện ma công trôi qua, toàn thân hắn luyện ra cái loại khí thế âm tà khó mà thu liễm, cố tình lão nhân gia lại cứ thích tỏ ra hiên từ, hiệu quả khiến người xem phát khiếp, ít nhất là theo cái nhìn của Tả Tiểu Đa, đối tượng có thành kiến với hắn từ lâu.
Đm, lão đầu này lại tươi cười có ý xấu gì đây! Lão đầu này lại muốn làm gì? Kệ hắn bày ra trò gì, mục đích đều là hại ta đúng không? Nhưng vừa rồi sao hắn lại cứu ta? Cứ coi như hắn cứu ta nhỉ?
Tinh thần Tả Tiểu Đa vốn đã tập trung cao độ, mở sẵn Diệt Không Tháp, thân thể từ từ lui về sau, tư thế khép nép, gượng cười nói: “Lão nhân gia, haha… Chúng ta lại gặp rồi… Thật sự là trùng hợp đó..”
Hắn hết sức chăm chú, tập trung gắt gao, chỉ cần Lệ Trường Thiên khẽ di chuyển hắn sẽ dốc sức lùi về sau, liều mình chui vào Diệt Không Tháp.
Thị lực Lệ Trường Thiên tốt cỡ nào khỏi nói, hắn đau thương không ngớt, dọa đứa nhỏ sợ hãi thế kia, đều do ta làm sai rồi.
Hắn vội cười cười, nói: “Ha ha… Đứa bé ngoan, đừng sợ, ha ha…”
Vừa nghe thấy tiếng cười kia.
Toàn thân Tả Tiểu Đa bắt đầu run lên cầm cập, lùi lại phía sau vài bước theo bản năng, liên tục khoát tay, tiếng thét lên cũng đã thay đổi: “Ngươi... Ngươi đừng qua đây nha...”
Ma Tổ sửng sốt, nói: “Đừng hiểu lầm đừng hiểu lầm, ta không có ác ý, thật ra từ lúc đầu là ta đã không có ác ý rồi, thật sự là ân oán mà ta nói, chính là...”
Tả Tiểu Đa lắc đầu như trống lắc: “Lão tiền bối, thấy ngươi đến cả Vu tộc Đại Vu còn có thể nói chuyện được, giao tình chắc hẳn không tệ, hẳn cũng phải là đại nhân vật của đại lục Tinh Hồn bọn ta, là sự tồn tại đỉnh cao, những chuyện mà ngươi làm với ta thì ta nhất định sẽ nuốt trong bụng, không nói với ai...”
Ma Tổ thở dài: “Đứa trẻ này, ta biết trong lòng ngươi có hiểu lầm, nhưng mà ngươi đúng thật là hiểu lầm rồi, ta... Thật ra ta là ông ngoại của ngươi mà...”
Tả Tiểu Đa bĩu môi, trong lòng lập tức tức giận mắng một câu: “Ta mới là ông ngoại ngươi ấy!”
Đương nhiên là sẽ không tin tưởng loại quan hệ họ hàng này rồi.
Ngươi ấy, suýt chút nữa đã giết chết ta rồi, sau đó lúc này lại còn nói với ta ngươi là ông ngoại của ta, ha ha...
Người hỏi thử người đọc truyện thử xem bọn họ có tin không? Có một người nào tin sao?!
Cho dù có một người tin... Ta cũng không tin!
Trên đời này, làm gì có ông ngoại không có lương tâm như ngươi được?
Ngoài miệng thì ngọt như mật: “Ta đã biết chúng ta chắc chắn có quan hệ gì đó mà...”
Đột nhiên vẻ mặt trở nên vui mừng nhảy cẫng lên, giọng nói vui vẻ run rẩy nói: “Cha! Aaaaaa... Lão nhân gia ngươi sao lại tới đây rồi!”
Ánh mắt của hắn thẳng tắp khóa chặt sau lưng Lệ Trường Thiên, vẻ mừng rỡ trên mặt sắp tràn ra rồi, loại tình cảm chân thành tha thiết kia thật sự khiến cho tất cả những người có thể nhìn thấy hắn đều vui vẻ vì hắn!
Đó là gương mặt cảm động đến cực hạn sau khi gặp lại người thân sau một thời gian dài xa cách!
Nhưng mà trong tất cả những người đó lại không bao gồm duy nhất một mình Lệ Trường Thiên!
Vừa nghe thấy những lời này lại nhìn thấy biểu cảm của Tả Tiểu Đa, Lệ Trường Thiên lập tức giật nảy mình run cầm cập, sắc mặt cũng thay đổi.
Nếu như Tả Tiểu Đa gọi người khác thì chắc chắn Lệ Trường Thiên sẽ chẳng thèm ngó tới, thậm chí là không tin: Ai, trên thế gian này liệu ai có thể im lặng không một tiếng động đi đến sau lưng ta mà ta không thể phát hiện? Còn có ai chứ?
Nhưng mà lúc này Tả Tiểu Đa lại gọi là cha.
Như vậy là đã khác rồi.
Bởi vì hắn biết cha của Tả Tiểu Đa là ai, người đó đúng thật là có năng lực như vậy!
Nếu thật sự là hắn đến rồi, vậy há chẳng phải nói chuyện bản thân bắt cháu ngoại đi ra rèn luyện cũng đã bị phát hiện rồi hay sao!
Tả Trường Trường tìm đến rồi!