• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu chỉ có một mình hắn đến thì cũng không sao cả, nợ cũ lúc trước đẩy qua con gái của mình còn chưa được tính toán rõ ràng đâu, nhưng mà Tả Trường Trường tới rồi, sự việc đã bị bại lộ, vậy có nghĩa là con gái của mình cũng đã phát hiện ra hết tất cả những việc đã xảy ra trong khoảng thời gian này, đây mới là gà bay trứng vỡ thực sự, hoàn toàn đi đời nhà ma!

Lệ Trường Thiên xoay người như gió lốc, trong lòng còn nghĩ ta nhất định phải làm ra dáng vẻ của cha vợ mới được!

Nhất định phải là vừa nhìn thấy là sẽ gây khó dễ cho Tả Trường Trường!

Nếu như thực sự không được thì ta sẽ nói vài câu mềm yếu... Nợ cũ lúc trước đẩy cho con gái của ta, ta chịu, chỉ cần ngươi không truy cứu chuyện ta làm con của ngươi, không nói việc này cho con gái của ta biết, vậy thì như nào cũng đều dễ nói rồi...

Trong lúc suy nghĩ thay đổi liên tục thì gương mặt đã không kiểm soát được lộ ra nụ cười nịnh nọt theo bản năng: “...”

Đang đợi nói “Tả lão đại ngươi đến rồi he he he thật trùng hợp...” theo bản năng thì lại phát hiện trước mặt trống rỗng, làm gì có người đâu?

Lệ Trường Thiên kinh nghiệm cỡ nào chứ, làm gì còn không biết chuyện này không ổn.

Lại quay đầu nhìn lại lần nữa như gió lốc, quả nhiên, Tả Tiểu Đa ở sau lưng đã không thấy hình dáng, không thấy dấu vết!

“Cmn...”

Lệ Trường Thiên trợn mắt há mồm.

Không thấy đâu nữa rồi?

Lại không thấy đâu nữa rồi?

Cái thằng ranh con này lại có thể biến mất ngay trước mắt ta, đã vậy còn thuận lợi như thế!

Nhưng sau đó bốc lên lại là sự tức giận khó hiểu đối với bản thân, nâng tay đánh lốp bốp bảy tám cái bạt tai lên trên mặt: “Đã như vậy rồi mà ngươi còn gọi hắn là lão đại! Ngươi là cái thứ không có tiền đồ...”

Lệ Trường Thiên lúc này thật sự là tức giận đến đỏ cả mắt.

Ta thật không có tiền đồ mà!

Ta gặp con rể, vậy mà lại kìm lòng không được gọi là đại ca...

Ta á ta ta...

Haizzz, ta vẫn nên tranh thủ thời gian đi tìm cháu ngoại thôi...

Tên ranh con này cho dù có bản lĩnh hơn nữa, trượt nhanh hơn vẫn vẫn sẽ không đi được xa, chắc chắn vẫn còn trốn tại chỗ này, 99% là trốn trong không gian trang bị thần bí kia của hắn, chỉ dựa vào chút đạo hạnh này của hắn thì trừ chiêu này ra, tuyệt đối không thể lập tức biến mất không thấy hình bóng ở trước mặt ta được...

Vậy ta cứ ở đây ôm cây đợi thỏ đi...

Ma Tổ thở dài một hơi.

Vừa buồn rầu chửi mình không có tiền đồ, vừa ẩn núp, giấu đi tung tích giữa mảng trời đất này.

...

Trong không gian.

Tả Tiểu Đa vẫn chưa hoàn hồn ngồi dưới đất, thở hồng hộc.

Cuối cùng cũng trốn thoát rồi.

Vậy mà ta đã thành công chạy thoát rồi sao?

Vừa rồi chắc chắn ông già kia có thực hiện khóa chặt thần thức với mình, mặc dù linh cơ của ta khẽ động, xuất hiện chiêu thức kỳ lạ, nhưng có thể thành công thì vẫn cảm thấy không thể tin nổi, nếu như thất bại... Còn không phải là không thể tưởng tượng nổi sao?

Nhưng mà vừa nghĩ đến thất bại, Tả Tiểu Đa không nhịn được bắt đầu nhớ lại một vài chuyện xảy ra vào hôm nay, phát hiện ra thật sự là... Mỗi một chuyện đều không được đúng lắm!

Cuối cùng thì hôm nay... Là tình huống gì vậy chứ?

Chẳng những là nhìn không hiểu, mà lại là càng xem càng nghĩ mãi mà không rõ...

Bốn vị Đại Vu của Vu Tộc này, lời nói cử chỉ, hành vi động tác, dù nhìn như nào cũng đều thấy giống như là đến giúp đỡ đơn thuần vậy?

Bọn hắn là vì cái gì chứ?

Đầu óc hỗn loạn rồi rối loạn rồi!

Cái này hoàn toàn là chuyện không có chút xíu đạo lý nào hết!

Cho dù... Cho dù là bị đại trưởng lão Ma Tộc kia nói trúng, Vu Tộc thấy bản thân tuyệt thế thiên kiêu, thiên hạ chỉ có một người, muốn xúi giục mình, nhưng mà... Nhưng mà sao lại không có sau đó vậy?

Lòng tốt không mong báo đáp hả?

Vu tộc cứu mình, làm sao có thể là lòng tốt không mong báo đáp chứ, rõ ràng là có ơn không quên báo mới đúng!

Tả Tiểu Đa dùng cái đầu tự xưng là thông minh tuyệt đỉnh kia của hắn, nghĩ hết nửa ngày, càng nghĩ càng không thể hiểu nổi, cực kỳ thành công dùng cái đầu thông minh của mình suy nghĩ thành một đống bột nhão.

“Mé, ông đây hoàn toàn hồ đồ rồi... Không nghĩ nữa, ai biết được trong đầu của đám cao tầng này nghĩ cái gì, đối với ta mà nói, những thứ đấy đều quá xa vời... Không chừng thật sự là hại người khác mà không mang lại lợi ích gì cho bản thân! Hừm... Bởi vậy có thể thấy được, ta cũng không phải là loại người có khiếu để trở thành cao tầng đỉnh cao kia đâu...”

Tả Tiểu Đa uể oải thở dài: “Xem ra thành tựu cao nhất của ta sau này cũng chính là thống nhất chín đại lục, sau đó làm một ông chủ vung tay, nhiều lắm cũng chính là một lãnh tụ tinh thần... Haizz, thật sự phiền muộn.”

Tả Tiểu Đa có một điều tốt nhất: Chuyện không thể nghĩ ra được thì sẽ dứt khoát không nghĩ thêm nữa.

Hắn vẫn luôn có một logic thần: Nếu tất cả đều không thể nghĩ ra thì còn muốn làm gì nữa chứ? Dù sao cũng nghĩ không ra, chi bằng không nghĩ nữa, không lãng phí tế bào não!

Nghĩ như vậy nên lập tức trở nên vui vẻ, Tả Tiểu Đa ta quả nhiên thông minh, nghĩ đến những thứ không vui đấy để làm gì!

Sau đó lại nhớ đến Chiến Tuyết Quân được mình cứu về.

Quay đầu nhìn, chỉ thấy Chiến Tuyết Quân nối liền với nửa đoạn trên của tế đàn kia, tất cả đều được sắp xếp trên mặt đất của Diệt Không Tháp.

Tả Tiểu Đa suy xét bản thân vẫn luôn không bỏ ra thời gian nhìn tình hình của Chiến Tuyết Quân, không khỏi lo lắng, đi qua kiểm tra thử.

Chỉ thấy Chiến Tuyết Quân trên dưới toàn thân tất cả đều hoàn hảo, sắc mặt hiện ra một loại sắc khí hồng hào khỏe mạnh, giống như mỗi một luồng xuyên ma khí xuyên thấu qua thân thể của nàng đều không tạo nên bất kỳ tổn thương nào.

Ừm, trạng thái lúc này của nàng có vẻ như không phải là hôn mê, mà là ngủ thiếp đi?!

Nếu như Tả Tiểu Đa biết được trước đó thân thể của Chiến Tuyết Quân đã xảy ra chuyện gì, nhất định sẽ còn giật mình hơn nữa!

Ngày đó Chiến Tuyết Quân vì muốn cắt đứt nguồn gốc của tai họa nên đã kiên quyết chặt đứt cánh tay của mình, cánh tay cụt kia hiện tại đã mọc ra rồi, cũng không có khác biệt gì lắm với cánh tay lúc đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK