Lúc này thương linh vô cùng hối hận, haizz, tính cách có thù tất báo của cái tên này thật là đáng sợ…
Trước đó vì sao hắn không ngoan ngoãn mà trốn đi, vì sao lại muốn phá hoại nghi thức của người ta cơ chứ!?
Tả Tiểu Đa nhìn hư ảnh của một kiếm một thương trước mặt, một cảm giác vi diệu kiểu như ‘hai người bọn họ đang đàm phán’ từ bản năng xuất hiện trong đầu, chợt cảm thấy bản thân suy nghĩ hoang đường, đầu óc của mình có vấn đề rồi, thương và kiếm nói chuyện với nhau, phán đoán này của hắn là cái quỷ gì thế?!
Nhưng tỉ mỉ suy xét mà nói thì hình như cũng không phải là không có khả năng đó.
Hắn đã nhìn thấy linh tính của Oa Hoàng kiếm, nếu đã có thể cùng mình nói chuyện, vậy việc nó nói chuyện với cây thương này... Nói không chừng là điều có thể xảy ra.
Oa Hoàng Kiếm từng bước ép sát, Thí Thần Thương vội vã thối lui, chậm rãi hiện ra cảm giác rằng nó đã bị bức đến bước đường cùng.
Tựa như một thiếu nữ đáng thương bị người xấu bức ép đang điềm đạm đáng yêu mà không ngừng hô lên: “Ngươi đừng có qua đây... Ngươi đừng có qua đây...”
Mà Oa Hoàng kiếm bên này thì mang một bộ dạng ác bá hung hãn đang cười một cách đắc ý:
“Ngươi cứ kêu đi… Cho dù ngươi có gào rách cổ họng cũng vô dụng thôi, sẽ không có người tới cứu ngươi đâu...”
Tả Tiểu Đa thấy dáng vẻ đáng thương của Thí Thần thương khi bị Oa Hoàng Kiếm bức ép đến đường cùng đều đã không nhìn nổi.
Oa Hoàng kiếm, tiến lên một tấc, Thí Thần Thương cũng lập tức lui ra phía sau một tấc.
Sức lực đáng thương như vậy mà vẫn còn thùng rỗng kêu to mạnh mẽ mà duy trì lòng tự tôn, quả là chua xót không thôi...
“Dù sao thì ta cũng sẽ không đi đâu!”
Thí Thần Thương oanh liệt nói: “Yêu cầu này của ngươi tuyệt đối không thể được, ngươi muốn làm cái gì thì nói rõ luôn đi, ta nằm ngửa chờ ngươi. Muốn đánh muốn giết, cau mày một cái cũng không phải là trang hảo hán.”
Đến câu này đều nói ra thì không khác đã chịu thua là mấy.
Mà lúc này Oa Hoàng Kiếm đã chiếm được thế thượng phong, đúng lúc vô cùng sảng khoái trực tiếp đặt đối thủ cũ dưới chân mình, muốn làm gì thì làm nấy, muốn tư thế gì thì dùng tư thế ấy bắt nạt đánh đấm một cách tùy ý!
Còn có muốn nói thế nào thì nói thế ấy, muốn trào phúng như nào thì trào phúng như thế, muốn đánh như nào cứ vậy mà đánh đập......
Trước đó thật sự không dám nghĩ tới có thể có ngày sảng khoái như vậy.
Trước đó cho dù có đối đầu với Thí Thần Thương thì tuyệt đối nó cũng sẽ không mềm nhẹ như vậy!
Có gì không tốt là muốn cùng mình đồng quy vu tận, cái tính tình kia phải nói là vô cùng hung dữ đấy!
Ai mà có thể nghĩ tới cơ chứ, tên này thế mà lại phái ra một tên tiểu hào như vậy, vẫn cá tính như thế, quá ngoài ý muốn, quá bất ngờ!
Thật sự là ý trời nha...
Chẳng lẽ tiểu tử kia đưa tên này tới đây cho lão tử đây vui đùa một chút?
“Sợ ta cô đơn? Há há há há há...”
“Ngươi không muốn đi ra? Ngươi không thể rời đi? Ngươi nói không thể đi ra thì ngươi có thể không ra sao? Hả? Ngươi quyết định hay ta quyết định?!”
Tư thái hiện tại của Oa Hoàng kiếm nói dễ nghe chính là tiểu nhân đắc chí, nói thẳng ra thì chính là ‘Tử hệ vong ân bội nghĩa, đắc chí càn rỡ’, quả nhiên là phát huy vô cùng tinh tế, giống y như đúc, sách giáo khoa đều không sinh động như thế, đều sợ sẽ dạy hư học sinh tiểu học ——
“Ngươi nói, ai là người quyết định?”
“Hửm? Ngươi nói xem, hiện tại hai chúng ta ai là người có quyền định đoạt?”
Ngươi quyết định? Hay là ta quyết định?
“Ngươi nói chuyện đi chứ, ngươi không biết nói chuyện thì ngươi thả cái rắm đi nha, à ta quên mất, ngươi không biết thả rắm, há há há, ngươi nói xem, ngươi tính sao đây? Tính sao? Ha ha ha...”
“Tranh thủ thời gian đi, đừng có mà ở đấy giả chết? Có tin ta một kiếm tiêu diệt ngươi hay không? Trả lời ta! Ngươi quyết định hay là ta quyết định?”
Oa Hoàng kiếm vênh váo tự đắc. Thân kiếm đã có chút bị bóp méo, mặt mày hớn hở, như đang khiêu vũ rồi nhảy cẫng, tóm lại chính là...
“...Ngươi quyết định đi.”
Chân linh của Thí Thần Thương giờ đã là người bước vào đường cùng, không thể không cúi đầu, cho dù hắn vô cùng ủy khuất, đã không dám giận mà còn phải nói chuyện, thực tình cảm giác mình đã cực kì hèn mọn...
Lão đại ơi là lão đại, ngươi nói xem ngươi ném ta qua đây làm gì chứ...
Nơi này có một cái đối thủ cũ như này, đệ nhất đê tiện của bảng xếp hạng binh khí Hồng Hoang đang ở ngay chỗ này đây...
Lúc trước Oa Hoàng điện hạ nói nó khiến ngài cảm thấy vô cùng phiền phức nên tuyên bố tặng nó cho người khác không biết bao nhiêu lần rồi...
Chỗ nào nhận được cơ chứ, thế mà lại gặp nó ở đây... Lão đại, ta sắp bị đánh đập đến chết rồi, mau đến cứu ta...
“Nếu để ta quyết định thì...”
Oa Hoàng kiếm nghiêm túc suy tư, cứ như vậy để thương linh hồn phi phách tán thì thật sự có chút... Lãng phí, không nỡ nha! Còn chưa đánh đủ đâu... Cũng còn chưa thấy thoải mái nữa....
Thế là nó hào hứng bay trở về trước mặt Tả Tiểu Đa, lắc đầu cái đuôi lắc, một bộ lập xuống đại công dáng vẻ: “Lão đại, ta tự mình xuất trận lần này dễ như trở bàn tay đã hàng phục được cái tên kia.”
Tả Tiểu Đa trừng mắt, thần hồn bắt đầu giao lưu hỏi: “Cụ thể như nào?”
“Tên này đã vui lòng phục tùng tuyệt không hai lòng. Khụ khụ, bởi vì trước kia ta rất có thanh danh, bọn gia hỏa này đều rất phục ta, giờ phút này vừa thấy ta, nó đã mềm nhũn cả ra rồi. Cực kì tôn trọng đề nghị của ta. Thế là ta thấu tình đạt lý thuyết phục, khuyên bảo hắn từ bỏ gian tà đi theo con đường chính nghĩa, hiện tại, nó đã vô cùng hối cải, đồng ý thay đổi, muốn đầu hàng, muốn quy hàng, chúng ta xử lý khoan dung một chút, lão đại có muốn tiếp nhận hắn hay không?”
Dáng vẻ Oa Hoàng kiếm tranh công nói.
“Hả? Cái gì cơ?” Hai mắt Tả Tiểu Đa nhìn hắn mở to: “Ngươi nói kỹ hơn một chút đi.”
Tả Tiểu Đa lập tức vô cùng vui vẻ.
Ta còn đang bất lực không biết làm sao đây, thế nào lại thu phục được rồi? Lại còn vui lòng phục tùng?
Đầu hàng? Quy hàng?
“Chuyện là như vầy.”
Oa Hoàng kiếm lại bắt đầu nói dông dài.
Thí Thần Thương căn nguyên lai lịch thân phận bối cảnh đều được nó từng cái một làm bại lộ ra, nhanh chóng giới thiệu một phen, cuối cùng đắc ý nói: “Không ngờ lần này phái tên này... Bla bla...”
Tả Tiểu Đa nghe mà kinh hãi.