Lúc chúng tôi trở lại bên vách núi, Ngoan Mậu cùng Tề Quân còn chưa trở về, Nhiếp Tranh đem Mạc Trát Tà đặt trên mặt đất, tôi đứng đó đưa tầm mắt nhìn về phương xa, ánh hoàng hôn của buổi chiều tà sắp lặn xuống mặt biển rồi, mà sao hai đứa nhỏ vẫn còn chưa trở về.
" Ngoan Mậu cùng Tề Quân còn chưa trở về, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không, tôi phải đi xem một chút! "
" Em đừng đi, trước tiên em phải xem Mạc Trát Tà trước đã, chờ một chút đi, Ngoan Mậu cùng Tề Quân đều rất nghe lời, chắc là cũng sắp trở về rồi! "
Tôi nghiêng đầu nhìn anh hai, biết rõ hiện tại dù tôi có làm cái gì thì cũng là vô ích cả, nhưng tôi vẫn đốt hai lá bùa pha nước để cho anh ta uống, còn Nhiếp Tranh cởi quần áo khô trên người mình xuống và khoác lên cho Mạc Trát Tà.
" Mẹ! "
Từ xa xa, đột nhiên có tiếng của Ngoan Mậu truyền đến, tôi ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Ngoan Mậu đang gồng mình đỡ hai người bay ở trên mặt biển, nhìn như thể sắp chìm xuống biển.
Tội thằng nhỏ, người bé tý, gánh còng lưng.
Tề Quân ở trong ngực nó, còn có một người đàn ông cao một mét tám nằm trên lưng nó, tôi mừng rỡ dang tay ra tiếp lấy Ngoan Mậu:
" Thiên Ngạo.. Là anh sao? "
Người đàn ông nằm trên lưng Ngoan Mậu không có hoàn toàn hôn mê, nghe thấy tiếng gọi của tôi thì nâng đầu ướt sũng lên, ánh mắt mông lung nhìn vào mặt tôi, khi nhìn thấy vui mừng trên mặt tôi biến thành mất mát, anh ta cũng bất đắc dĩ nở nụ cười.
" Xin lỗi, để cô thất vọng rồi. "
Nói xong câu đó, Vưu Tích nghiêng người ngã xuống đất, người đang ông từng khí phách hăng hái trước kia, giờ này khắc này lại giống như một con chó rơi xuống nước, đáng thương, run bần bật.
Tôi vội vàng đỡ anh ta dậy ôm vào trong ngực cho anh ta ấm áp:
" Anh ba anh còn sống, thật là quá tốt quá, anh nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì hả, Thiên Ngạo đâu rồi? "
" Thiên Ngạo. Thiên Ngạo..."
Vưu Tích rất suy yếu, không ngừng gọi tên Thiên Ngạo, nhưng lại thủy chung không nói ra Thiên Ngạo rốt cuộc bị làm sao, làm cho tôi nóng lòng mà rơi nước mắt, tôi nâng hai gò má anh ra lên và hoảng loạn hỏi:
" Anh ba, anh nói cho tôi biết đi, Thiên Ngạo, anh ấy rốt cuộc đã bị gì hả?"
" Thiên Ngạo, chú ấy và Hàng Thi.. Đồng quy vu tận rồi.. "
Khi Vưu Tích nói lời này, tại khóe mắt anh ta có một dòng nước cuồn cuộn chảy xuống, không phân biệt được đó là nước mắt của anh ta, hay là bọt nước từ trên mái tóc ướt đẫm.
Đồng quy vu tận, bốn chữ này như sấm bên tại tôi, tôi giống như là bị ngũ lôi chú bổ vào người, trong đầu đột nhiên có máu dâng lên, đau đớn như có thứ gì xuyên qua tim.
" Hiểu Hiểu, em đừng lo lắng, Thiên Ngạo sẽ không có việc gì đâu, em bình tĩnh một chút đi!"
" Hiểu Hiểu, còn có tôi, Thiên Ngạo không còn nữa. Tôi thay chú ấy chăm sóc cho em. "
Bọn họ không ngừng nói chuyện bên tai tôi, nhưng tôi đã không phân biệt được đó là lời của ai, chỉ cảm thấy trong đầu mình âm thanh ong ong, giống như là bùa đoạt mệnh vậy, rồi trước mắt tôi tối sầm đi và tôi rơi vào hôn mê bất tỉnh.
Bóng tối, vô biên vô tận, cả người vừa lạnh vừa buốt, tôi dường như đã chìm xuống đáy biển, cả người dập dềnh giống như nước chảy bèo trôi.
" Thiên Ngạo. "
" Thiên Ngạo, anh đang ở đâu!?"
Thì ra đáy biển tối đen như vậy, không nhìn thấy cái gì, hai tay tôi không ngừng quạt, muốn đẩy bóng đen trước mắt ra, nhưng bất lực, bên tai giống như có người đang gọi tôi, tôi tìm thanh âm ấy muốn nắm bắt nó, rồi thì tôi đã cầm lấy được một bàn tay ấm áp, tôi mở bừng mắt ra.
" Chị Hiểu Hiểu, chị tỉnh rồi. "
" Nhạc Đình? "
Tôi vừa mở miệng ra, miệng liền đau đớn như xé rách, có thể là đã lâu lắm rồi không nói chuyện, nên cánh môi dính lại với nhau. Nhạc Đình, không phải cô ấy đã trở về thành phố L rồi sao, sao lại ở chỗ này?
Tôi gian nan ngồi dậy, mới phát hiện nơi này vô cùng quen thuộc, đây không phải là phòng của tôi ở căn cứ ngục giam hay sao, trong lòng tôi hoảng hốt, túm lấy quần áo Nhạc Đình hỏi:
" Sao tôi lại ở chỗ này? Tôi, không phải tôi đang ở Thấm Hải hay sao? "
" Hiểu Hiểu, chị hôn mê bất tỉnh cũng đã gần nửa tháng rồi, Nhiếp Tranh không dám đưa chị đi chữa bệnh, đành phải mang chị trở về giao cho tôi, cám ơn trời đất, rốt cục thì chị cũng tỉnh lại.!"
Trong con ngươi Nhạc Đình lóe ra ánh lệ trong suốt, trên mặt còn hiện lên vẻ mệt mỏi, xem ra tôi đúng là được cô ấy chăm sóc suốt thời gian qua.
" Tôi đã ngủ qua nửa tháng hả? "
Tôi không tin hỏi ra tiếng, vừa ôm cái đầu vẫn còn ê ẩm của mình.
" Ừm, chị bị sốc nặng máu dồn vào tim, tim đã ngừng đập một lần rồi, nếu mà chị còn là một con người thì chắc chắn đã chết ở Thấm Hải "
Nhạc Đình nói xong rút kim truyền dịch trên cánh tay tôi ra, rồi bưng một ly nước đưa cho tôi:
" Nếu chị đã tỉnh rồi, chị hãy uống chút nước đi, tôi đi lấy chút đồ ăn cho chị. "
Nhạc Đình vừa nói vừa bước ra ngoài, tôi nhanh chóng nhớ lại cảnh tượng trước khi tôi hôn mê, và chợt nhớ ra bốn chữ:
Đồng quy vu tận!
( Nghĩa là ôm nhau chết chung bằng cá chết lưới rách)
" Thiên Ngạo..."
Tôi hét lên, nhấc chăn và xuống giường, tôi chắc chắn mình nhớ không lầm, Vưu Tích đã nói rằng Thiên Ngạo và Hàng Thi đã đồng quy vu tận.
Tôi không tin Tôi mặc quần áo vào và chạy ra ngoài, nhưng vì lâu quá không ăn uống gì nên tôi không còn sức lực, vừa bước được hai bước thì đầu tôi choáng váng một trận, cũng may mà tôi giữ được khung cửa mới miễn cưỡng ổn định lại người.
Nhạc Đình bước vào với thức ăn trên tay thấy tôi thế thì vội vàng mắng:
" Hiểu Hiểu, chị định làm gì vậy hả. Bây giờ chị còn chưa thể xuống giường được đâu! "
" Không, tôi muốn đi tìm Thiên Ngạo! "
" Chị có đi cũng không giúp được cái gì, Nhiếp Tranh đưa chị trở về rồi lập tức đi Thẩm Hải, ở đó còn có cả Ngoan Mậu và Tề Quân, họ vẫn đang tìm kiếm, chị nên an tâm ở lại đây chờ tin tức đi. "
Nhạc đình vừa dứt lời, nước mắt tôi lập tức tràn mi.
" Đã nửa tháng rồi, bên kia có tin tức gì chưa? "
" Chưa.. chưa có.. "
Mặt Nhạc Đình tái mét, nhưng cô ấy không đành lòng nói dối tôi. Đã nửa tháng rồi mà không có tin tức gì, tôi còn có thể ở lại đây sao? Tôi cầm chiếc bánh mì trong tay Nhạc Đình cắn một miếng lớn:
" Đừng cản tôi, tôi phải đi tìm Thiên Ngạo! "
" Dù chị có muốn đi thì trước khi đi cũng nên ăn và uống chút gì đó đã, không thì rủ Vưu Tích đi cùng. Anh ta cũng vừa mới tỉnh vào mấy ngày trước, mấy ngày nay ngày nào cũng đến thăm chị. Nếu chị cứ thế mà đi, anh ta đến thăm chị mà không thấy người đâu lại đòi người ở chỗ tôi thì tính sao? "
Tôi vừa nhai vừa hỏi. Nhạc Đình kiên quyết đẩy tôi trở vào phòng, tôi cũng ăn một ít cho có, dù sao thì muốn làm gì thì cũng phải có sức mới làm được.
" Cô nói anh ba tỉnh rồi? "
" Um. "
" Còn anh hai thì sao? "
" Anh ta..."
Anh ấy đã chết rồi "
Nhạc Đình không biết phải mở lời như thế nào.
Một giọng nói khác ở ngoài cửa vang lên xen vào, tôi nhìn về hướng cửa, chỉ thấy Vưu Tích đứng ở cửa trong bộ quân phục, với mái tóc chải ngược trông rất đẹp trai, cái mũ kẹp ở dưới cánh tay, giống như một sĩ quan.
" Anh nói gì vậy hả? Anh hai chết rồi sao? "
Tôi suýt nữa tự làm mình sặc.
" Sao anh hai có thể chết chứ? Tại sao các người không đánh thức tôi dậy, để tôi cứu anh hai hả? Nếu như tôi lại đưa anh ấy xuống ẩm giới để chữa thương thì anh ấy nhất định sẽ không chết!"
Vưu Tích bất đắc dĩ hừ lạnh một tiếng, đi về phía tôi, đem sữa trong khay của Nhạc Đình đưa cho tôi:
" Cô nhìn bộ dáng hiện tại của cô xem, đứng cũng đứng không vững mà còn muốn cứu người khác sao anh hai, anh ấy bị thương rất nặng, cho dù sư phụ cô còn sống đi nữa thì e rằng cũng không cứu được anh ấy! "
Tôi tiếp nhận sữa trong tay Vưu Tích, trong lúc vô tình đụng phải ngón tay anh ta, tôi cảm nhận được quỷ khí trong cơ thể anh ta đã ít đi đến đáng thương, tôi theo bản năng nâng tầm mắt lên nhìn, chỉ thấy sắc mặt anh ta tái nhợt giống như là người vừa mới qua khỏi một đợt bệnh nặng vậy, bây giờ chắc anh ta vẫn còn bị thương?
Anh ta nói rất nhiều, lúc ở Thẩm Hải tôi cũng biết thương thế của anh hai, dù có làm cái gì thì cũng không thể cứu sống anh ta, nhưng tôi vẫn hy vọng anh ta có thể ra đi thanh thản.
Tôi ăn từng ngụm từng ngụm bánh mì mà không nói lời nào nữa, trong miệng cảm giác chua chát, khó chịu.
Danh Sách Chương: