" Đó là con gái của Thị Trưởng và Bộ trưởng tài chính, lúc trước Triết Lăng là một kẻ bị bệnh, không ai tình nguyện gả cho nó, không ngờ hiện tại tất cả chúng đều nhào tới."
Lãnh Thiên Dực nói xong nhấp một ngụm rượu vang đỏ, trong đáy mắt tràn đầy vẻ đắc ý.
Tôi lặng lẽ trợn mắt trắng, suýt nữa là nói cho ông ta biết, bây giờ, hồn phách ở trong cơ thể Triết Lăng là của tên khốn Lãnh Thiên Ngạo!
Nhưng mà tôi vẫn kìm nén được, bây giờ tôi chỉ có thể bày tỏ cảm xúc của mình bằng hai từ ha ha, cũng là cảm xúc dành cho tất cả người nhà họ Lãnh.
Thấy tôi không nói lời nào, Lãnh Thiên Dực lại tự mở miệng:
" Cảm ơn cô đã giữ lời hứa, đã biến Triết Lăng thành thi quỷ, hiện tại tôi rất hài lòng về nó, đổi lại, tôi sẽ để cô trở thành con dâu nhà họ Lãnh, sau này cô có thể hưởng vô vàn vinh hoa phú quý, chỉ là..."
" Chỉ là gì hả? Chỉ là hy vọng tôi có thể giữ bí mật này à?"
" Ha ha, con dâu của tôi quả thật là một người hiểu ý người, hiện tại, hình tượng của Liễu Sương Sương đã bị hủy, cho dù nó có đứng ra nói Triết Lăng nói bậy, thì cũng không có ai tin nó!"
" Vậy sao?"
Ha ha, người trong nhà họ Lãnh dù là ai thì cũng không tốt đẹp gì.
Tôi không thích Lãnh Thiên Dực này dù chỉ là một chút, còn việc có nên nói cho ông biết sự thật hay không thì sau này sẽ tính sau.
Tôi vốn dĩ muốn lấy cái cớ để rời đi, thì bên kia Lãnh Thiên Ngạo đã nói lời tạm biệt với hai vị tiểu thư xinh đẹp, rồi đi về phía tôi, trên mặt anh ta là nụ cười tự tin đến tự phụ, là nụ cười mà tôi chưa từng thấy ở trên mặt Lãnh Triết Lăng.
" Cha."
Sau khi gật đầu với Lãnh Thiên Dực, anh ta quay đầu nhìn tôi:
" Cha của anh không làm khó em chứ?"
Suýt nữa là tôi bị anh ta chọc cười, người này đúng là diễn quá giỏi, bộ dáng giơ tay nhấc chân ly như cậy chủ nhà giàu, nếu như tôi không biết bản tính thật sự của anh ta thì có lẽ cũng bị mê hoặc bởi bề ngoài của anh ta.
" Em có hơi mệt, em muốn về nghỉ ngơi trước, hai người cứ nói chuyện đi."
Lãnh Thiên Ngạo nắm lấy tay rồi kéo tôi vào trong ngực:
" Em đừng đi vội, anh còn muốn giới thiệu em với những người bạn khác."
Nói xong, anh ta gật đầu chào Lãnh Thiên Dực, rồi dùng sức kéo tôi đi.
Đợi đến khi tầm mắt của Lãnh Thiên Dực rời khỏi người chúng tôi, tôi mới tránh thoát khỏi vòng tay của anh ta:
"Lãnh Thiên Ngạo, rốt cuộc là anh đang làm cái quái gì vậy hả?"
" Gọi tôi là Triết Lăng, sau này tôi chính là Lãnh Triết Lăng, tôi không muốn nghe được ba chữ Lãnh Thiên Ngạo phát ra từ miệng cô."
Lãnh Thiên Ngạo nhấp một ngụm rượu, gân xanh trên má nổi lên, coi bộ anh ta đang kiềm chế cơn tức giận.
Cũng tốt, tôi gả là gả cho Lãnh Triết Lăng, đó là điều tôi muốn.
" Anh nói đi, rốt cuộc là anh muốn làm gì? Liễu Sương Sương xuất hiện ở chỗ này thì cha nuôi anh khẳng định cũng ở lân cận đây, ông ta sẽ không bỏ qua cho anh, anh đừng hại người vô tội."
" Người vô tội là Lãnh Thiên Dực sao? Ông ta rất đáng chết!"
"Anh phải biết rằng âm phủ cũng có quy củ của âm phủ, du hồn dã quỷ như các người đang nằm trong danh sách bị truy bắt, nếu mà còn gây tai hoạ cho người ở dương gian, thì anh còn có thể thanh thản ở bên ngoài được mấy ngày hả?"
Tôi bị tức giận không hề nhẹ, bưng lên ly rượu, nuốt xuống một ngụm.
Tôi nói thế là muốn hù doạ anh ta, không ngờ đột nhiên anh ta tiến lại gần:
"Em đang lo lắng cho tôi đấy à?"
" Bệnh thần kinh!!"
Tôi vội vàng lùi lại một bước, không ngờ tới lại đụng phải một người, nên tôi quay đầu lại nhìn, người đó lại là Nhiếp Tranh.
" Sao anh lại ở đây?"
Tôi cùng Lãnh Thiên Ngạo đồng thanh hỏi.
Nhiếp Tranh cười đi tới trước mặt của Lãnh Thiên Ngạo, sau đó đánh giá anh ta từ trên xuống dưới, rồi cười khẽ:
"Ngay cả du hồn dã quỷ bám vào người hoàn hồn để trải nghiệm cuộc sống ở dương gian, còn tôi, một người có cơ thể của chính mình thì cũng có thể quay trở lại mà, đúng không?"
Nói xong, anh ta dùng ngón tay của cái tay đang bưng ly rượu chỉ về một người đàn ông có dáng người hơi mập đứng cách đó không xa.
"Cha tôi đó, tổng giám đốc Đại Vận Hằng Thông, được mời đến tham gia hôn lễ, không ngờ là nhìn thấy sư muội ở đây."
Giọng điệu của anh ta rất bình thường, nhưng hơi thở xung quanh người lại lạnh như băng, lạnh đến cực hạn, khi mà tầm mắt của hai người chạm vào nhau, tôi có thể thấy ánh sáng đao kiếm xẹt qua.
Má nó điên mất thôi, sao mà Nhiếp Tranh này đột nhiên xuất hiện chứ?
Tôi vội vàng kéo anh ta sang một bên:
"Anh điên rồi à, anh là người đã chết, đột nhiên xuất hiện ở đây là có mục đích gì hả?"
"À, cô đừng lo lắng, công ty của cha tôi làm kinh doanh ở nước ngoài, cả nhà chúng tôi quanh năm ở nước ngoài, tôi vừa từ nước ngoài về, không sao."
Nhiếp Tranh rõ ràng đang nói chuyện với tôi, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Lãnh Thiên Ngạo, ánh mắt khiêu khích này giống như là đang tuyên chiến.
"Đừng nói lời khó nghe như vậy, tôi hiện tại là đang lấy thân phận của người sống, mà cô đừng quên, ngay cả sư phụ cũng để cho tôi giám sát cô, cô tự ý gả bản thân đi, có nói cho sư phụ biết chưa?"
Một người thông minh như tôi nhất thời bị ngu, não cũng bị tắc nghẽn.
Thôi toang rồi, lúc trước tôi bị Lãnh Thiên Ngạo làm cho tức giận, hiện tại ngẫm lại thấy mình quá xúc động rồi.
"Các người đã nói xong chưa? Nói xong rồi thì để tôi dẫn bà xã tôi đi mời rượu khách."
Lãnh Thiên Ngạo tiến lên ôm lấy eo của tôi, anh ta bá đạo không cho tôi chống lại.
" Nếu một ngày nào đó anh ta bị quỷ sai bắt về âm phủ, thì cô hãy đến tìm tôi, tôi sẽ lấy cô."
Giọng nói của Nhiếp Tranh từ phía sau truyền đến, giọng của anh ta rất lớn, làm cho nhiều người quay đầu lại nhìn dù không biết rõ đã xảy ra chuyện gì, tôi vội vàng quay đầu lại ném cho anh ta ánh mắt kiểu muốn chết à.
Đúng là xui xẻo tám đời mà, tôi đụng trúng mấy thằng đàn ông gì đây trời?
Lãnh Thiên Ngạo không lôi kéo tôi đi chúc rượu, mà là trực tiếp đưa tôi đi ra khỏi tiệc rượu, khi ra khỏi khách sạn, anh ta đổi tư thế từ ôm eo thành nắm lấy cổ tay của tôi, nắm chặt đến mức có thể làm xương tôi bị vỡ vụn, tôi muốn tránh thoát nhưng tránh không được.
" Lãnh Thiên Ngạo, anh muốn làm gì?"
"Tôi đã nói rồi, đừng gọi tên tôi!!"
Vẻ mặt của Lãnh Thiên Ngạo rất nham hiểm và hung ác, anh ta nhét tôi vào xe thể thao do nhân viên phục vụ lái tới.
Cửa xe bị anh ta khoá lại, tôi muốn đi xuống cũng không xuống được, anh ta muốn dẫn tôi rời đi ít nhất cũng phải để cho tôi và Noãn Tâm nói với nhau một tiếng chứ!
Xe khởi động, liền như mũi tên rời cung bắn ra ngoài, làm tôi sợ đến mức vội vàng nắm lấy tay vịn an toàn, mà anh ta không có ý giảm tốc độ, ngược lại càng giẫm mạnh chân ga.
" Lãnh Thiên Ngạo, anh nổi điên gì vậy hả, có người bình thường nào mà lái xe nhanh như anh không? Anh nhanh chóng dừng lại cho tôi, tốc độ hai trăm rồi!!!"
Tôi bị lắc đến choáng váng, có cảm giác muốn nôn.
" Dù sao tôi cũng không phải là người bình thường, cô cho rằng cô là người bình thường à? Bản thân của cô cũng chỉ là thi quỷ thôi."
" Cái tên bệnh thần kinh này! Anh muốn đưa tôi đi đâu?"
Dù tôi là thi quỷ thì tôi cũng biết sợ, vả lại hiện tại một nửa người tôi vẫn là người, nếu xảy ra tai nạn rồi bị chết thì tôi mới hoàn toàn biến thành một con thi quỷ.
Lãnh Thiên Ngạo không nói gì, lái xe nhanh như bão táp trở về biệt thự nhà họ Lãnh, sau đó kéo tôi ra, tôi suýt nữa bị ngã do vấp vào váy cưới dài ở phía sau, không ngờ là Lãnh Thiên Ngạo thấy vậy liền bế tôi lên.
" Á....Lãnh Thiên Ngạo, anh thả tôi xuống, anh muốn làm gì hả?"
Động phòng?
Chết tiệt, tôi chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này!
Danh Sách Chương: