Quay đầu lại nhìn tôi thấy Lãnh Thiên Ngạo mặc áo gío màu đen đứng trước cửa sổ, gío đêm thổi áo của anh ta bay lên, trông anh ta giống như bá tước quỷ hút máu, vừa mê người vừa mang theo hơi thở nguy hiểm.
"Cô tới đây để bắt tôi?"
Anh ta vừa nói vừa đi về phía tôi.
Không phải trước kia có bóng ma tâm lý quá sâu hay không, mà khi tôi đứng trước mặt người đàn ông này vẫn luôn có cảm giác muốn chạy trốn.
" Tôi hỏi cô, có phải cô tới đây để bắt tôi không?"
Anh ta đã đi tới trước mặt tôi, dáng người thon dài cao ngất, anh ta từ trên cao nhìn xuống tôi, tôi vội vàng đứng lên tỏ vẻ bình tĩnh trừng mắt lại:
"Đúng thì thế nào, anh bây giờ là một con quỷ, đầu lâu sắp đuổi tới nơi này rồi, anh còn không mau chạy trốn, ân oán kiếp trước quan trọng đến như vậy sao?"
Lãnh Thiên Ngạo nghe tôi nói lời chính nghĩa, thì từ trong mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, rồi ngồi xuống ghế mà vừa rồi tôi đã ngồi, sau đó anh ta nắm lấy cổ tay tôi và dễ dàng kéo tôi vào trong lồng ngực của anh ta.
"A..."
Ngón tay lạnh như băng của anh ta áp lên gò má của tôi, tôi liền muốn tránh đi nhưng mà cơ thể của tôi lại bị cứng đơ, còn khuôn mặt bị đỏ xuống đến tận cổ.
Loại cảm giác tim đập nhanh này rốt cuộc là thế nào?
Chẳng lẽ thật sự giống như sư phụ nói, tôi đã yêu người đàn ông này?
Tôi vội vàng quay mặt đi:
" Anh mau chóng trốn đi, nếu không tôi thực sự sẽ thu phục anh! Lãnh Thiên Dực mời tôi đến đây chính là đặc biệt đối phó với anh."
" Thật không rõ loài người các người nghĩ như thế nào, ông ta rõ ràng đối xử với cô như vậy, còn nhốt cô ở chỗ này, vậy mà cô vẫn muốn giúp ông ta đối phó tôi?"
Anh ta vừa nói vừa duỗi tay ra cầm lấy tấm ảnh mà tôi vừa đặt xuống.
Không chờ tôi mở miệng, anh ta liền tiếp tục nói:
"Cô ấy chính là Lam Nhi, sau khi bị ông ta ***** *** kết hôn thì bị nhốt ở chỗ này, vừa sinh ra Lãnh Triết Lăng liền chết!"
Nói xong, ngón cái của anh ta khẽ vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp trên tấm ảnh kia, dưới ánh mắt u ám đó, dần dần hoá thành sự dịu dàng.
Trái tim tôi vốn đang đập thình thịch đột nhiên im bặt, biến thành cảm giác đau lòng và rất sâu đậm, giống như trong mạch máu có hạt bị kẹt, nó theo máu lưu động gây đau đớn khắp người.
" Lam Nhi chưa chết. Linh hồn của cô ấy nhất định là bị Lãnh Thiên Dực nhốt ở chỗ nào đó, ông ta nhất định không nói cho tôi biết, nhưng mà tôi sẽ có biện pháp làm cho ông ta nói ra!"
" Lãnh Thiên Ngạo, anh đủ rồi đó!!! Lam Nhi đã chết rồi, anh không hiểu sao?"
Tôi vừa dứt lời, đã bị Lãnh Thiên Ngạo hung hăng giữ chặt cằm, ép buộc tôi nhìn ánh mắt của anh ta:
"Vậy cô chứng minh cho tôi thấy đi, cô không phải bán âm nhân sao? Vậy hiện tại cô đi qua âm tào địa phủ đem hồn phách của Lam Nhi gọi lên đi? Nếu như cô ấy thật sự buông bỏ hết thảy những gì giữa chúng tôi thì tôi lập tức rời đi."
" Quỷ hồn đã đầu thai, dù là Diêm Vương gia cũng tìm không được."
"Lam Nhi nhất định không có đầu thai, nhất định vẫn đang chờ tôi, tình cảm giữa tôi và cô ấy sâu bao nhiêu, cô sẽ không hiểu đâu!"
Lãnh Thiên Ngạo nói xong đè tôi ngồi xuống ghế:
"Cô lập tức gọi Lam Nhi lên đi!"
" Tôi sẽ không làm, vả lại tôi mới học pháp thuật, tôi chưa biết thuật Tẩu Âm."
" Vậy tôi cho cô thời gian ba ngày!"
Nghe anh ta nói đến đây tôi đứng dậy:
"Tôi có nợ gì anh sao, động một chút liền cho tôi thời gian ba ngày, anh nghĩ anh là ai? Sao tôi phải nghe anh sắp xếp?"
Tôi thật sự là chịu đủ rồi, nếu anh ta muốn gặp Lam Nhi như vậy, thì trực tiếp tới âm tào địa phủ mà gặp, cần gì phải lưu luyến ở thế gian này, tội tình gì phải tra tấn tôi?
" Cô chính là đang nợ tôi?"
Lãnh Thiên Ngạo đột nhiên gào thét thành tiếng, ngay sau đó lại vội vàng sửa miệng:
"Cô hình như đã quên, bản thân cô là nô lệ của tôi!"
" Đó là trước kia thôi, hiện tại tôi là người thừa kế phái Mao Sơn, không có chung đường với anh!"
Lúc trước, sư phụ để thanh kiếm thất tinh lại cho tôi, tôi vẫn đem theo nó bên người, nói xong tôi liền đem thanh kiếm chĩa lên ngực của Lãnh Thiên Ngạo.
" Cô cho rằng thanh kiếm ngắn này có thể đối phó tôi?"
Anh ta tiến thêm một bước về phía tôi, cố ý để mũi kiếm cắm vào ngực mình thêm ba phần.
" Lãnh Thiên Ngạo, cái tên điên này!!"
Tôi rõ ràng có thể đem kiếm thất tinh cắm vào ngực anh ta ngay lập tức, làm như vậy anh ta sẽ hồn phi phách tán ngay, nhưng tay của tôi đang phát run, như thế nào cũng không xuống tay được.
Trong đầu không ngừng nhớ tới đoạn hình ảnh anh ta từng cứu tôi, có lẽ anh ta làm bất cứ chuyện gì đều vì mục đích, nhưng tôi vẫn nhịn không được mà bị cảm động.
" Tôi là bị điên rồi, từ một khắc nhìn thấy cô là điên rồi, không để ý đến bản thân đang bị thương nặng để cứu cô trong vụ tai nạn xe ở Thái Lan, nhưng không ngờ được, cô chỉ là một người phụ nữ có khuôn mặt giống cô ấy mà thôi.
Cô nói xem, nếu Lam Nhi đầu thai, có phải cũng bằng tuổi cô rồi không?"
Nói xong, anh ta cúi người hôn mạnh lên môi tôi, anh ta bá đạo đòi hỏi không cho tôi một chút cơ hội để thở dốc.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chiều Hư
2. Sâu Lười
3. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
4. Cấm Động, Yêu Nghiệt Này Là Của Tôi!!
=====================================
Chẳng lẽ tai nạn xe ở Thái Lan là do anh ta đã cứu tôi ư? Sao có thể chứ?
" Uhm...."
Tôi vừa định hỏi thì lưỡi của anh ta bá đạo chui vào khoang miệng của tôi, cơ thể cũng càng lúc càng tới gần tôi, tôi còn quá nhiều nghi vấn chưa hỏi rõ ràng nên anh ta không thể chết như vậy được.
Kiếm thất tinh ở trong tay tôi rơi xuống mặt đất, Lãnh Thiên Ngạo bá đạo ôm tôi để tôi ngồi lên bàn trang điểm, liền dùng tay xé rách quần tôi, rồi tách hai chân tôi ra để vòng quanh lên thắt lưng của anh ta, sau đó anh ta đẩy thắt lưng liền tiến thẳng vào trong cơ thể của tôi.
" Lãnh Thiên Ngạo, anh là tên điên!"
Anh ta sẽ không cho rằng tôi là Lam Nhi chuyển thế đấy chứ?
" Tôi chính là kẻ điên, đừng quên chúng ta đã bái đường thành thân, đời này của cô sinh ra là người của tôi, chết cũng là xác của tôi."
Nói xong, anh ta cởi áo của tôi xuống bên hông, nụ hôn nóng bỏng đó dọc theo cổ của tôi đi xuống.
Rõ ràng biết là không nên, nhưng nụ hôn của anh ta làm cho tôi bị nhấn chìm, anh ta trút ra cái loại cảm giác cuồng dã còn kèm theo bi thương, khiến tôi không khỏi đau lòng.
Chẳng lẽ kiếp trước của tôi thật sự đã nợ anh ta cái gì sao? Cho nên kiếp này mới bị anh ta dây dưa, đòi trả nợ?
Tôi không kìm nén lại được, giơ tay ôm lấy lưng anh ta, theo luận động của anh ta, thì móng tay thật dài ở sau lưng anh ta sẽ vẽ ra những vệt máu.
" Giúp tôi gọi Lam Nhi ra ngoài một lần, được không?"
Cả người tôi ngẩn ra, à, đây là sử dụng mỹ nam kế nhỉ?
" Tôi hứa với cô, chỉ cần cô gọi Lam Nhi ra, tôi sẽ lập tức phân rõ ranh giới với cô, bên Lãnh Triết Lăng kia cũng không cần cô giúp tôi cướp đoạt thân thể của anh ta."
" Ưm....a...."
Từ trong miệng tôi tràn ra âm thanh ngân nga làm người ta xấu hổ, tôi cảm thấy mình thực sự rất thấp hèn, tại sao lại mềm lòng chứ?
Nếu anh ta đã nghĩ như vậy, vậy thì coi như đây là lần cuối cùng, từ nay về sau tôi sẽ vạch rõ quan hệ với anh ta, sau này có gặp lại, cũng là kẻ đối lập nhau!
"Tôi hứa với anh, tối mai anh tới nơi này, tôi sẽ giúp anh gọi cô ta ra, còn anh, phải giúp tôi ngăn cản hôn sự của Lãnh Triết Lăng và Liễu Sương Sương, cũng từ đây về sau, chúng ta chính và tà sẽ không độ trời chung!"
Có lẽ anh ta không nghĩ là tôi sảng khoái đồng ý như vậy, hơi giật mình.
Danh Sách Chương: